Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 299: Người có thực lực mạnh nhất sau tứ đại công tử

Chương 299: Người có thực lực mạnh nhất sau tứ đại công tử
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Nhân cấp tầng chín, đây là tự tin của Nhan Hồng Đào.
"Ngược lại lão phu cũng muốn nhìn xem, linh khí phòng ngự của cậu liệu có thể chống lại công kích không ngừng của lão phu hay không!"
Nhan Hồng Đào giương tay áo lên, hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, nhưng mà ngay lúc tay lão ta đang kết ấn, tròng mắt đột nhiên co rút rồi lại trừng lớn, bởi vì Phương Minh đã trực tiếp đánh một quyền về phía lão ta.
"Lão già này, lão nghĩ rằng tôi còn có thể cho lão cơ hội kết ấn?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười giễu cợt, mặc dù Nhan Hồng Đào là cường giả Nhân cấp tầng chín, nếu chính diện ứng chiến khẳng định cậu không phải là đối thủ của lão ta, có điều Nhan Hồng Đào sai ở chỗ lão ta cho rằng cậu có linh khí phòng ngự.
Cho nên, ngay chiêu đầu tiên chắc chắn Nhan Hồng Đào sẽ thi triển thuật pháp có uy lực mạnh mẽ, nhưng đối với cường giả còn ở Nhân cấp, càng là thuật pháp có uy lực mạnh mẽ thì thời gian ngưng tụ lại càng dài.
Mà Phương Minh chính là chờ cơ hội này, chờ khoảnh khắc khi Nhan Hồng Đào bắt đầu thi triển thuật pháp nhưng còn chưa thi triển xong.
Khoảng cách 30m, chưa tới 5 giây Phương Minh đã tới trước mặt Nhan Hồng Đào, thậm chí vì phải giành giật từng phút từng giây mà cậu còn chưa kịp vận chuyển Vu sư chi lực trong cơ thể.
"Khốn nạn!"
Nhan Hồng Đào bối rối trước hành động của Phương Minh, đang còn do dự không biết nên tiếp tục bấm niệm pháp quyết hay dừng lại thì nắm đấm của Phương Minh đã tới trước mặt lão ta.
Lâm vào đường cùng, lão ta không còn sự lựa chọn nào khác, lão ta bắt buộc phải thu hồi pháp quyết để kéo dài khoảng cách, thế nhưng tố chất thân thể của lão ta làm sao có thể so sánh với Phương Minh, thối lui chưa được hai bước, nắm đấm của Phương Minh đã nện lên mặt lão ta!
Phanh!
Một quyền này trực tiếp đánh nát hàm răng của lão ta, lão ta điên cuồng phun máu, bên trong máu tươi còn chứa đầy mảnh răng vỡ.
Có điều, đây chỉ mới là bắt đầu, mặc dù đã đánh trúng một quyền thế nhưng Phương Minh còn chưa định thu tay lại, ngay sau đó lại là một quyền.
Rầm rầm rầm!
Từng quyền từng quyền liên tục không ngừng nghỉ, Nhan Hồng Đào bị đánh tới đầu óc choáng váng, mặc dù lão ta là cường giả Nhân cấp hậu kỳ, nhưng dù sao lão ta cũng lớn tuổi rồi, thân thể của lão ta cũng chỉ khỏe hơn thân thể của ông lão bình thường một chút mà thôi.
Sau khi nhận hết một bộ quyền của Phương Minh, lão ta đã sống dở chết dở, căn bản là không thể phân rõ đông tây nam bắc.
Dưới lôi đài, đôi mắt của đám người vây xem giật giật, đám người ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ cổ quái trong mắt đối phương.
Tiễn Bất Thông như vậy, mà Nhan Hồng Đào trước mắt cũng là như thế.
Người tuổi trẻ kia dường như là có khuynh hướng bạo lực, vốn dĩ là một cuộc đấu pháp lại bị cậu biến thành một cuộc so tài quyền anh, từng cú đấm mạnh mẽ đánh lên da thịt kia thật khiến người ta cảm thấy máu huyết sôi trào!
"Dừng tay, mau dừng tay!"
Người nhà họ Nhan cuống cuồng lo lắng, lão gia tử tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, lão ta là trụ cột của nhà họ Nhan bọn họ, nếu không có lão gia tử, nhà họ Nhan bọn họ sẽ xuống dốc không phanh.
Đám người nhà họ Nhan vội vã muốn lên lôi đài, thế nhưng lôi đài này cao hơn 2m, đợi tới lúc bọn họ muốn leo lên thì Nhan Hồng Đào đã ngã trên mặt đất, máu me be bét.
Phương Minh nhìn đám người nhà họ Nhan đang cố gắng bò lên lôi đài, lại nhìn Nhan Hồng Đào đang nằm dưới đất, trong mắt hiện lên một tia sát ý, trực giác nói cho cậu biết, người như Nhan Hồng Đào tuyệt đối không thể lưu, mặc dù lúc này lão ta đã bị cậu phế.
Người như thế, giữ lại mạng sống cho lão ta chính là tự đào mộ chôn mình.
Rắc!
Phương Minh trực tiếp giẫm lên ngực Nhan Hồng Đào, một cước này không chút lưu tình giẫm nát ngực lão ta. Trong không khí truyền tới tiếng xương cốt nứt vỡ, Nhan Hồng Đào cong người không ngừng hộc máu, đôi mắt già nua trừng thật lớn, nhìn chòng chọc vào Phương Minh, thế nhưng ngay sau đó liền ngã gục trên mặt đất.
Đã chết!
Người nhà họ Nhan mới leo được một nửa đoạn đường, nhìn thấy một màn như vậy toàn bộ đều ngây dại, quên cả gào rú, mà đám người vây xem dưới lôi đài thì hít sâu một hơi, đến giờ phút này bọn họ mới phát hiện, người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên lôi đài này cũng không phải là một con cừu non, mà là một đầu mãnh hổ hung ác.
Vòng đấu pháp trong thư diệt môn, đã lên đài thì chết sống có số, chết chính là chết, ai cũng không thể nói gì. Dù sao, thư diệt môn này vốn chính là đại chiến sinh tử.
Dưới lôi đài, sắc mặt của đám người Cầu trưởng lão đại biến, không phải vì cái chết của Nhan Hồng Đào, mặc dù cũng có một chút là vì cái chết của lão ta, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là vì Nhan Hồng Đào thua, Nhan Hồng Đào thua có nghĩa vòng đấu pháp này bọn họ là người thua, cũng có nghĩa thư diệt môn đã hoàn toàn thất bại!
"Thắng, chúng ta thắng!"
"Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng thắng được rồi."
Người nhà họ Trần mừng như điên, cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết này thật sự là quá kích thích, lúc này đám người nhà họ Trần đã kích động tới không kiềm chế được.
Khuôn mặt Trần Tâm Di cũng đỏ bừng vì kích động, ánh mắt của cô ấy nhìn bóng lưng Phương Minh tràn đầy cảm kích.
"Phương sư đệ..."
Trần Hán Sinh cũng nhẹ giọng nỉ non, trong lúc lão tuyệt vọng muốn từ bỏ, thì vị sư đệ mới gặp không bao lâu này đã kéo bọn họ ra khỏi vực sâu tăm tối!
Có người vui mừng có người buồn.
Một bên khác, cả khuôn mặt của Lữ Trí Thần tái nhợt không còn chút máu, thần sắc tuyệt vọng, anh ta đã chờ đợi suốt mấy chục năm, vốn tưởng rằng lúc này đây rốt cục có vì phụ thân mà báo thù, thế nhưng thật không ngờ cuối cùng người thua lại là anh ta.
Hận sao?
Nhìn người thanh niên còn trẻ tuổi hơn anh ta đang đứng hiên ngang trên lôi đài, trong lòng Lữ Trí Thần đương nhiên là hận, nếu như không có cậu, anh ta đã báo được thù ngay từ vòng thứ nhất!
Chỉ là, hiện tại có hận cũng vô ích, dựa theo quy ước trong thư diệt môn, nếu anh ta thất bại thì anh ta phải chết, hơn nữa còn là chết kiểu hồn phi phách tán!
"Cha, con trai bất hiếu, không thể báo thù cho cha, thậm chí tới cả hồn phách cũng không thể nào đến cõi âm để tận hiếu với người..."
Lữ Trí Thần ngửa đầu nhìn trời xanh, mà Trương Mạn đứng ở bên cạnh anh ta thì oán hận nhìn Phương Minh, chính là thủ đoạn của người đàn ông trước mắt đã phá hủy tâm nguyện báo thù của anh Trí Thần, đồng thời đẩy anh Trí Thần vào vực sâu vạn trượng...
"Anh Trí Thần, em đã truyền tin tức cho nhị công tử rồi, cậu ta trốn không thoát."
Trương Mạn không hề che giấu mà nói lớn, ngay khi câu nói này truyền ra ngoài, trong nháy mắt toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.
Nhị công tử muốn tới?
Vài giây sau đó, đoàn người một mảnh xôn xao, nhị công tử muốn tới, tin tức này khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ!
Nói thật, thanh danh của nhị công tử bọn họ đều nghe qua, nhưng không có mấy người từng nhìn thấy nhị công tử, bởi vì chênh lệch của song phương quá lớn, ngày bình thường căn bản không có khả năng giao tiếp qua lại, chỉ có thể nhìn thấy nhị công tử trên một số thịnh hội hoặc đại điển trong giới tu luyện.
Tuy rằng bọn họ thừa nhận Phương Minh trên lôi đài kia cũng là một thiên tài, nhưng chỉ cần so sánh với nhị công tử thì hào quang của cậu ta lập tức ảm đạm hơn hẳn, dù sao tứ đại công tử thành danh đã lâu, hơn nữa thanh danh này được dựng lên từ không biết bao nhiêu trận chiến đẫm máu, là giẫm lên bao nhiêu xác của thiên tài mới lấy được.
Tứ đại công tử, sự xuất hiện của bất kỳ người nào đều sẽ khiến giới tu luyện oanh động.
Đôi mắt của Phương Minh cũng là hơi híp, mặc dù cậu chưa nghe qua danh tiếng của tứ đại công tử, thế nhưng cũng biết, nhị công tử chính là người chống lưng cho Lữ Trí Thần, là cường giả Địa cấp có thể sáng tạo ra thư diệt môn!
"Thật không ngờ còn chưa có bắt đầu thì ở đây đã náo nhiệt như vậy rồi."
Tiếng cười đột nhiên truyền tới từ bên phía ngoài đoàn người, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía bên kia, nhìn thấy một người nam tử trẻ tuổi dáng vẻ cà lơ phất phơ đang đi về phía bên này.
"Là hắn!"
Cầu trưởng lão nhận ra người nam tử này, nói thẳng: "Đệ tử giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Kiếm Vũ Môn, ba năm trước đây mặc dù thất bại trong khi khiêu chiến tứ công tử, nhưng lại là thiên tài duy nhất có thể toàn thân trở ra sau khi khiêu chiến tứ đại công tử."
Cầu trưởng lão vừa nói ra lời này, đa số người đều lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì chuyện này bọn họ cũng đã từng nghe nói qua.
"Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây có một vị thiên tài đi khiêu chiến khắp nơi, có thể nói những người trẻ tuổi thực lực thấp hơn tứ đại công tử hầu như đều bị hắn khiêu chiến mấy lần, cuối cùng hắn còn tìm tới tứ công tử, sau khi đánh được 100 chiêu với tứ công tử thì bị thua, nhưng lại có thể an toàn thối lui."
"Trận chiến đó tôi cũng biết, dựa vào tâm tính của tứ công tử, những người trước đây dám khiêu chiến anh ta không phải bị giết thì cũng là bị phế, dù sao tứ đại công tử danh khí quá lớn, có quá nhiều thiên tài muốn đánh bại tứ đại công tử để nêu cao tên tuổi, nếu không tàn nhẫn với bọn họ chắc tứ đại công tử sẽ vì phải nhận khiêu chiến mà mệt chết!"
"Cho nên vị này có thể toàn thân trở ra đã nói rõ, ngay cả tứ đại công tử cũng là khó khăn lắm mới đánh bại hắn, riêng phần thực lực có thể nói hắn là người mạnh nhất dưới tứ đại công tử."
"Cũng không nhất định, dù sao đó đã là chuyện của ba năm trước đây, mà hắn còn nhỏ hơn tứ đại công tử vài tuổi, tiềm lực cũng lớn hơn, không chừng hiện tại đã có thể chống lại tứ công tử rồi cũng nên."
Đoàn người oanh động vì sự xuất hiện của thiên tài đệ nhất trong Kiếm Vũ Môn, mà với tư cách đương sự Thiệu Trạch Minh lại không thèm để ý chút nào, bởi vì hắn ta đã quen rồi.
Chỉ khi nghe thấy có người nhắc tới tứ công tử, ánh mắt của hắn ta mới hơi híp, trận chiến ba năm trước ấy là sỉ nhục mà cũng là kiêu ngạo của hắn ta.
Sỉ nhục, là bởi vì hắn ta thất bại.
Kiêu ngạo, là bởi vì hắn ta có thể toàn thân trở ra dưới tay tứ công tử, khiến giới tu luyện oanh động.
Thua ở trong tay tứ đại công tử cũng không mất mặt, bởi vì bốn người này gần như là đại biểu cho những người đứng đầu trong thế hệ trẻ, Thiệu Trạch Minh chỉ có thể toàn thân trở ra dưới tay tứ đại công tử mà đã khiến giới tu luyện oanh động như vậy, điều đó nói rõ địa vị của tứ đại công tử cao biết bao nhiêu.
Thiệu Trạch Minh bước từng bước về phía lôi đài, mà đám người ở đây ai cũng rối rít nhường đường cho hắn ta, cuối cùng Thiệu Trạch Minh cũng có thể ung dung đi tới trước lôi đài.
"Không tệ, có vẻ bốc đồng của tôi năm đó, chỉ tiếc cậu lại không có thực lực mạnh mẽ như tôi năm ấy."
Ánh mắt của Phương Minh cũng nhìn về phía Thiệu Trạch Minh, khí tức mạnh mẽ trên người đối phương khiến cậu hiểu được, này chính là một cường giả Địa cấp danh xứng với thực.
"Chưa đủ thực lực đã đắc tội với người không nên đắc tội, đây chính là việc làm không mang lại kết quả gì tốt đấy. Có điều tôi có thể cho cậu một sự lựa chọn, nếu như cậu nguyện ý đi theo tôi, tôi có thể giúp cậu chống đỡ nguy cơ lần này."
Thiệu Trạch Minh vừa nói ra lời này, hiện trường một mảnh xôn xao, dưới tình huống người con gái kia nói nhị công tử sắp tới mà Thiệu Trạch Minh vẫn còn dám nói ra lời này, chẳng lẽ hắn ta muốn bảo vệ Phương Minh thoát khỏi bàn tay của nhị công tử, muốn chống lại nhị công tử sao?
Lẽ nào ba năm này, thực lực của Thiệu Trạch Minh đột nhiên tăng mạnh, vì thế hôm nay hắn ta muốn khiêu chiến nhị công tử?
Nghĩ tới khả năng này, vẻ mặt đám người ở đây đều trở nên kích động hẳn lên, tuy rằng trận đấu trên lôi đài lúc nãy cũng đã khiến đáy lòng bọn họ dâng trào, nhưng so sánh với trận chiến của Thiệu Trạch Minh cùng nhị công tử, rõ ràng lực hấp dẫn của trận chiến phía sau lớn hơn trận phía trước không biết bao nhiêu lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận