Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 729: Dưới hoàng thành không có hủ bại (2)

Chương 729: Dưới hoàng thành không có hủ bại (2)
Mấy vị cảnh sát trực tiếp quay qua hướng chị Vương cùng hai tên thanh niên chị ta dẫn theo, chỉ có điều hai tên tay chân này của chị ta căn bản không mang theo CMND, về phần chị Vương, chị ta đã đặt giỏ xách trong ghế lô, CMND cũng ở trong đó.
"Không có CMND, dẫn về trong sở trước."
Cảnh sát dẫn đầu không để cho chị Vương có cơ hội giải thích, trực tiếp ra hiệu bắt ba người chị Vương đi, chị Vương còn muốn biện giải, chẳng qua đối mặt với đám cảnh sát có biểu tình lạnh như băng, cuối cùng chẳng hề nói một câu.
Đột nhiên chị Vương bị bắt đi, tình huống này khiến cho Lăng Huyên Huyên cảm thấy rất ngoài ý muốn, thấy người cảnh sát kia đang xụ mặt dẫn đầu đi về phía mình, trong lòng cô ấy càng có chút sợ hãi.
Nhưng mà, khiến Lăng Huyên Huyên càng không nghĩ ra chính là, khi vị cảnh sát này đi tới ngay trước mặt mình, trên mặt dĩ nhiên lộ ra dáng tươi cười, vẻ mặt hòa ái nói: "Hai vị đồng chí, các người không sao chứ, ba người vừa rồi kia không làm khó các người đúng không?"
"Không... Không." Lăng Huyên Huyên trả lời theo bản năng.
"Không là tốt rồi."
Trong lòng Trần Khả thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng vừa rồi khi cậu ta thấy video đã bị hù dọa tới mức suýt phát bệnh tim, lập tức liền dẫn theo thuộc hạ chạy tới, chỉ lo sự tình sẽ lâm vào kết cục không thể vãn hồi.
"Chúng tôi không sao cả, nhưng mà nghe nói KTV này có chút không chính quy, bên trong hình như có một người tên là tổng giám đốc Vương gì gì đấy, không làm việc tốt đẹp gì."
Phương Minh nhàn nhạt mở miệng, cậu biết vì sao cảnh sát trước mắt này sẽ có thái độ như vậy, khi ở tứ hợp viện lúc trước, trong số những cảnh sát đi vào có người này, đoán chừng hẳn người này cũng đã từng thấy tình cảnh trong tứ hợp viện.
"Thật sao? Vị đồng chí này xin yên tâm, cảnh sát chúng tôi là những người vì dân phục vụ, bất kỳ nơi nào không chính quy hay những phần tử xấu nào gây hại cho xã hội đều khó có thể thoát khỏi lưới pháp luật."
Kỳ thực khi Trần Khả ở trên xe, cũng đã biết đại khái chuyện xảy ra ở đây từ trong miệng thuộc hạ, thuộc hạ của bản thân mình đã làm những chuyện gì, cậu ta đều biết rõ trong lòng, nhưng mà nước quá trong ắt không có cá, vì thế cậu ta vẫn mắt nhắm mắt mở làm như làm không biết.
Bây giờ thấy Lăng Huyên Huyên một cô gái xinh đẹp khiêu gợi như vậy, làm sao Trần Khả có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa vị sát tinh này đều đã nói như vậy, vậy nếu cậu ta còn không biết nên làm như thế nào, thật đúng là uổng công cậu ta leo lên được cái chức vị này.
Lập tức, Trần Khả vung tay lên, trực tiếp dẫn theo cảnh sát đi vào KTV tiến hành kiểm tra bất ngờ, cái gì, không biết tổng giám đốc Vương kia có tên là gì? Không sao, KTV có video từ camera giám sát, nhìn xem một hồi sẽ biết.
Về phần chỗ dựa sau lưng KTV này, lúc này cậu ta không quản được nhiều như vậy, không thấy được ngay cả cục trưởng cũng gọi vị kia là sát tinh ấy ư, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, tuyệt đối không cho phép đắc tội với sát tinh này.
Nhà họ Dương là tồn tại như thế nào? Nhưng kết quả không phải vẫn bị tiêu diệt hết sao?
Nhà họ Dương bị diệt, thế nhưng vị sát tinh này vẫn có thể thoải mái xuất hiện tán gái, đây đã nói rõ hết thảy.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Khả đã phán tử hình với vị tổng giám đốc Vương chưa từng gặp mặt kia, ý trong mấy lời tên sát tinh này nói đã nói cho cậu ta biết nên làm như thế nào, trừ phi vị tổng giám đốc Vương này thật sự trong sạch tới mức không có một chút vấn đề, nếu không cho dù chỉ làm một chuyện trái pháp luật nhỏ như con kiến, cậu ta đều phải đào ra cho bằng được.
"Chúng ta đi thôi."
Nhìn cảnh sát đi vào KTV, Phương Minh quay qua nói một câu với Lăng Huyên Huyên, lúc này Lăng Huyên Huyên mới từ trong một loạt khiếp sợ tỉnh táo lại.
"Này... Quả nhiên là thủ đô khác với những nơi khác, những cảnh sát này thật có tinh thần trọng nghĩa, vậy mà chị Vương kia còn nói chị ta quen biết người của cục cảnh sát, rõ ràng chính là lừa đảo."
Căn bản Lăng Huyên Huyên không hề nghĩ dị thường của đám người Trần Khả là vì Phương Minh bên cạnh mình, chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân đã đụng phải một đám cảnh sát chính nghĩa, dù sao nơi này là hoàng thành, không thể nào có chuyện hủ bại tồn tại.
Nghe được Lăng Huyên Huyên nói mấy lời ngây thơ như vậy, Phương Minh cười một tiếng, chẳng qua Lăng Huyên Huyên nghĩ như vậy cũng tốt, cũng đỡ mệt cậu phải giải thích.
"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp gỡ, nghiêm túc giới thiệu một chút, tôi tên Lăng Huyên Huyên."
Trên mặt Lăng Huyên Huyên lộ ra dáng tươi cười, dí dỏm vươn tay ra trước mặt Phương Minh.
"Phương Minh."
Ngón tay cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Lăng Huyên Huyên, sau đó Phương Minh liền thu hồi rất nhanh, cũng nói ra tên của mình.
"Hiện tại còn sớm, chúng ta đi ăn xiên nướng đi, tôi mời cậu."
Phương Minh gật đầu, đụng tới Lăng Huyên Huyên khiến cậu có chút kinh hỉ, từ trình độ nào đó đến nói, đối phương chính là ân nhân cứu mạng mình.
Một quán vỉa hè!
"Phương Minh, ăn ở quán vỉa hè, cậu sẽ không để tâm chứ?"
Lăng Huyên Huyên có chút ngượng ngùng, thật sự là xấu hổ, nhưng bởi vì trong ví tiền rỗng tuếch, cô ấy không đủ khả năng mời cậu ăn xiên nướng ở chỗ đàng hoàng hơn một chút, hôm nay cô ấy và chị Vương chẳng khác gì đã xích mích, nhất định là không thể trở về công ty nữa, tiền lương kia đoán chừng cũng không còn.
Thậm chí ngay cả quần áo Lăng Huyên Huyên để ở trong ký túc xá cô ấy cũng không định quay về lấy, cô ấy sợ bị chị Vương chặn đường ở trước ký túc xá.
Cho tới bây giờ, Lăng Huyên Huyên còn cảm thấy sở dĩ chị Vương bị bắt chỉ là bởi vì cảnh sát ở thủ đô tương đối có trách nhiệm, là vì không mang theo CMND, chỉ chốc lát nhất định sẽ được thả ra.
"Không sao."
Phương Minh cười cười lắc đầu, nhìn mấy người thanh niên trẻ tuổi ven đường quăng tới ánh mắt ao ước, lại nhìn nhìn trang phục của Lăng Huyên Huyên, nửa đùa nửa thật nói: "Có một mỹ nữ xinh đẹp như cô đi cùng, ăn cái gì cũng đều không sao cả."
Lăng Huyên Huyên mặc một bộ váy bó sát mông, tôn lên vóc người gợi cảm không thể nghi ngờ, hơn nữa vóc người Lăng Huyên Huyên cao gầy, thoạt nhìn quần áo trên người cô ấy cũng không rẻ, so sánh với Phương Minh, loại mỹ nữ cấp bậc như cô ấy còn có kiểu trang điểm ăn mặc này ngược lại càng không giống người sẽ xuất hiện ở nơi này.
Bản thân Lăng Huyên Huyên là không có tiền, bộ váy trên người cô ấy này là chị Vương mua cho, đương nhiên không phải chị Vương cố ý làm người tốt, chị ta chỉ hy vọng Lăng Huyên Huyên ăn mặc gợi cảm xinh đẹp một chút, như vậy mấy kim chủ kia mới có thể ra giá cao hơn, lông cừu mọc trên thân cừu.
"Không phát hiện, không ngờ cậu còn có thể nói mấy lời nịnh hót như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu là cái loại người cao lãnh chứ."
Lăng Huyên Huyên dí dỏm thè lưỡi, hồi tưởng lại tình cảnh khi mình gặp Phương Minh ở quán bar lúc trước, chính là người thanh niên trước mắt này, từ đầu tới đuôi vẫn luôn lạnh lẽo cô quạnh, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói mấy câu với mình.
Phương Minh cười một tiếng, lúc kia đối mặt với nhà họ Mục truy sát, trong đầu cậu chỉ nghĩ phải tránh thoát đám người đó truy sát như thế nào, tự nhiên không nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm với người khác.
"Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại sẽ gặp lại nhau ở thủ đô, thật đúng là có duyên phận, uống chút chứ?"
"Được."
"Ông chủ, mang một thùng bia tới đây."
Lăng Huyên Huyên gọi ông chủ bán đồ nướng mang một thùng bia tới, trực tiếp khui một chai đưa cho Phương Minh, lại khui cho mình một chai, vừa cười vừa nói: "Đến, trước uống một chai mừng chúng ta có thể gặp lại."
"Tốt."
Phương Minh đang muốn rót bia vào ly, thế nhưng Lăng Huyên Huyên lại trực tiếp cầm chai lên tu luôn. Thấy thế, Phương Minh cũng chỉ đành trực tiếp tu nguyên chai giống cô ấy.
"Đến thủ đô từ khi nào? Không đợi ở Tương Dương?" Sau khi đặt chai bia xuống, Phương Minh hiếu kỳ hỏi.
"Hơn một tháng trước đã tới." Trên mặt Lăng Huyên Huyên đột nhiên có vẻ thương cảm thoáng qua, chẳng qua lập tức giả vờ hào hiệp nói: "Tương Dương đã không có gì đáng để tôi lưu luyến, cho nên mới tới thủ đô, đều nói người trẻ tuổi muốn tới thành phố lớn xông xáo, cho nên tôi đã tới rồi."
"Chỉ là không nghĩ đến, lần đầu tiên tới thủ đô, thiếu chút nữa đã bị người ta lừa."
Trên mặt Lăng Huyên Huyên có vẻ buồn bực, cô ấy đã nộp lý lịch đơn giản trên mạng, sau khi được trúng tuyển mới đi đến thủ đô, nhưng điều cô ấy không nghĩ tới là, vậy mà chị Vương kia lại có mục đích khác.
"Cô rất muốn thành danh sao?"
Nghe được Phương Minh hỏi câu này, Lăng Huyên Huyên sợ run một chút, tự giễu nói: "Phương Minh, có phải cậu cảm thấy tôi là cái loại nữ sinh hết ăn lại nằm, trong lòng luôn ôm lấy mộng tưởng hão huyền không?"
Phương Minh rất thành thực gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận