Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 169: Cao nhân Phương Minh

Chương 169: Cao nhân Phương Minh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Biến cố ngẫu nhiên kinh động tất cả mọi người ở đây, ai có thể ngờ tới tiểu nữ quỷ này mắt thấy không thể chịu đựng nổi nữa, đột nhiên lại trào dâng sức lực mạnh mẽ như vậy.
“Thủ lĩnh!”
Bốn người đội viên của Đảng Hạng nhìn thấy đội trưởng bị đánh lui, vội vàng giơ dây thừng lên xông tới chỗ tiểu nữ quỷ.
Thế nhưng lần này không những bị nữ quỷ tránh được mà cô bé còn trực tiếp nắm lấy dây thừng, sau đó kéo một cái, bốn người đội viên ngã lăn trên mặt đất.
“Không tốt, nữ quỷ này là âm linh biến dị.”
Vẻ mặt của Tạ Hoằng Bác ở bên cạnh đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc, giải thích: “Tôi từng theo đội hai ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy vốn dĩ âm linh cũng không mạnh, thế nhưng sau đó thực lực của âm linh ấy cũng đột nhiên tăng vọt, cuối cùng phải tiêu hao một cái giá vô cùng lớn mới bắt được nó.”
Nhớ tới chuyện lần đó trên mặt Tạ Hoằng Bác vẫn còn nguyên vẻ run sợ, bởi vì trận chiến kia thật sự quá khốc liệt, có hai vị đội viên bị quỷ hồn đánh trọng thương, may mà sau đó đội trưởng đội hai đuổi tới, nếu không hậu quả thật sự khó mà lường trước được.
“Âm linh biến dị ngàn năm mới có một, nghe nói đều là những quỷ hồn có âm linh đặc thù mới có thể làm được, không nghĩ tới lần này vậy mà chúng ta lại xui xẻo đụng phải nó, âm linh này không phải là thứ chúng ta có khả năng đối phó nổi.”
Lời nói của Tạ Hoằng Bác vừa dứt thì nữ quỷ đã đi tới trước người Đảng Hạng, hai tay trực tiếp bóp cổ anh ta nhấc bổng lên.
“Thủ lĩnh!”
Nhìn thấy nữ quỷ bóp cổ đội trưởng của mình, mấy người đội viên sắc mặt đại biến, lòm còm bò dậy muốn chạy tới hỗ trợ. Thế nhưng đúng lúc này ánh mắt của nữ quỷ quét qua, mọi người chỉ thấy một cơn gió trực tiếp thổi tới khiến bọn họ không thể tới gần được.
“Lớn mật, quỷ hồn không vào Âm Phủ mà dám lưu lại Dương Gian gây họa, thật là trời đất bất dung!”
Theo tiếng quát truyền tới, một bóng người đi ra khỏi ngõ hẻm, người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.
“Xá!”
Tay phải của người thanh niên trẻ tuổi tạo thành một pháp quyết, trong miệng còn thì thầm một chú ngữ, sau đó cách không đánh ra một phù văn. Tiểu nữ quỷ kinh hô một tiếng, hai bàn tay nới lỏng ra, cả người dường như nhìn thấy đồ vật gì đó cực kỳ đáng sợ, quay người chạy nhanh ra phía sau.
“Muốn chạy sao?”
Người thanh niên trẻ tuổi không ngừng cười lạnh, đầu ngón tay bắn ra một đạo quang mang bay thẳng tới người nữ quỷ kia, tiểu nữ quỷ bị đánh trúng, thân thể trực tiếp tiêu tán trong không khí…
“Hồn phi phách tán?”
Nhìn thấy cảnh này, Tạ Hoằng Bác và mấy người đội viên đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, một âm linh biến dị khiến bọn họ bó tay chịu trói, thế mà bị vị thanh niên trẻ tuổi trước mắt này đánh một cái hồn phi phách tán?
Khụ khụ!
Đảng Hạng ho khan một hồi lâu mới khôi phục lại, chắp tay nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi cảm tạ: “Cảm ơn bằng hữu đã ra tay tương trợ, không biết phải xưng hô với bằng hữu như thế nào?”
“Phương Minh.”
Không sai, người thanh niên trẻ tuổi này chính là Phương Minh vừa nãy đã quay lại.
“Cậu Phương, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, nếu không có cậu chắc chúng tôi đều đã ngã xuống… Không nghĩ tới âm linh này đột nhiên lại biến dị, chúng tôi đã quá xem thường nó.”
Nếu như biết âm linh này có thể biến dị, cho dù Đảng Hạng có muốn chứng minh bản thân tới phát rồ cũng tuyệt đối sẽ không đưa mấy đồng đội này tới. Đây nào phải là chứng minh cái gì chứ, đây chính là đi chịu chết!
“Quỷ hồn biến dị vạn năm mới có một, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn khi còn sống quỷ hồn này có thân thể thuần âm, chỉ có người có thân thể thuần âm thì sau khi thành quỷ hồn mới xuất hiện biến dị như vậy.”
Phương Minh mở miệng giải thích một câu, mà lời giải thích của cậu cũng khiến mấy người Đảng Hạng bừng tỉnh đại ngộ.
“Trách không được, tôi nói tại sao nữ quỷ này lại đột nhiên biến dị, trở nên lợi hại như vậy.”
“Xem ra sau này trước khi bắt quỷ còn phải điều tra ngày sinh tháng đẻ của nó khi còn sống trước, nếu không đụng phải thêm một quỷ hồn thuần âm như thế này thì thật quá xui xẻo.”
Trong lòng mấy người đội viên của Đảng Hạng vẫn còn khiếp sợ không thôi, mà Đảng Hạng thì càng khiếp sợ hơn so với bọn họ, khiếp sợ thủ đoạn vừa nãy Phương Minh dùng để đối phó với quỷ hồn!
Ban đầu anh ta là thành viên của đội hai đấy, mà đối với thực lực của mấy người trong đội hai anh ta cũng có hiểu biết rõ ràng vô cùng. Cho dù thành viên của đội hai có tới đây cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ quỷ, càng không thể nào hủy diệt nữ quỷ đó một cách đơn giản như vậy.
Có lẽ đội trưởng đội hai còn có thể làm được, thế nhưng tuyệt đối không thể nào thoải mái nhẹ nhàng như người trước mắt này.
Nói cách khác, người thanh niên đột nhiên xuất hiện này có thực lực tương đương với đội trưởng đội hai của bọn họ! Thế nhưng địa vị của đội trưởng đội hai đó là như thế nào kia chứ? Chính là truyền nhân dòng chính của một môn phái lớn!
“Vừa nãy cậu Phương cảm nhận được khí tức của nữ quỷ này nên mới qua đây sao?” Đảng Hạng hiếu kỳ hỏi.
“Không phải.” Phương Minh cười lắc đầu, sau đó chỉ chỉ một cửa hàng cách đó không xa: “Tôi mở một cửa hàng ở nơi này.”
Cửa hàng Vu Đạo!
Sau khi nhìn thấy bốn chữ này đám người Đảng Hạng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Trong mắt bọn họ Phương Minh chính là một vị cường giả, mà cường giả cũng cần mở cửa hàng hay sao?
“Không có cách nào khác, sư phụ mới cho tôi xuống núi dung nhập vào trong thế giới này, vì vậy tôi nghĩ phương pháp tốt nhất là mở cửa hàng.”
Lời nói của Phương Minh lại khiến mọi người sửng sốt, mãi tới khi Tạ Hoằng Bác lên tiếng mới khiến bọn họ sực tỉnh.
“Nhập thế tu luyện, đây mới thật sự là đệ tử của cao nhân, giống như những người có bản lĩnh lớn trong lịch sử đều phải tới thế tục một chuyến vậy, giống như Quỷ Cốc Tử hay Lưu Bá Ôn vậy, người nào cũng phải trải qua giai đoạn xuất thế(1) rồi nhập thế(2), lại từ nhập thế mà xuất thế.”
(1)Xuất thế: rời khỏi thế tục, ẩn cư trên núi
(2)Nhập thế: xuống núi thâm nhập vào cuộc sống ở đô thị
Vẻ mặt của Tạ Hoằng Bác đột nhiên trở nên nghiêm túc vô cùng: “Hồng trần luyện tâm, cảnh giới này quá xa xôi với chúng ta…”
Nghe thấy những lời nói của Tạ Hoằng Bác, vẻ mặt của Phương Minh cũng có chút biến đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, cậu còn đang nghĩ phải tìm lý do gì về chuyện bản thân phải mở cửa hàng, thế nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Đã có người chủ động giải thích giúp cậu, vì vậy cậu mỉm cười, thế nhưng nụ cười này lọt vào mắt đám người Đảng Hạng mang ý nghĩa âm thầm thừa nhận…
Đảng Hạng cũng không hỏi thăm lai lịch của sư môn Phương Minh, bởi vì cậu biết những đệ tử của cao nhân đó khi hành tẩu trong thế tục tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra lai lịch của sư môn đấy.
“Lần này thật sự cảm ơn cậu Phương, cậu Phương, tôi là Đảng Hạng, đội trưởng đội 9 trực thuộc Thiên Đạo liên minh phân bộ Ma Đô, còn mấy người này là đội viên của tôi.”
Theo như suy nghĩ của Đảng Hạng, Phương Minh chắc hẳn đã từng nghe danh liên minh của bọn họ, thế nhưng anh ta căn bản không thể ngờ tới đây là lần đầu tiên Phương Minh nghe thấy ngành này, thế nhưng chỉ dựa vào tên của ngành thì trong nháy mắt cậu cũng hiểu ra liên minh này tồn tại để làm gì.
“Cường giả, cậu có hứng thú gia nhập liên minh của chúng tôi hay không? Đội chín của chúng tôi có thể thu nhận cậu.” Một vị đội viên của Đảng Hạng mở miệng nói ra.
“Hầu Tử, im miệng!”
Đảng Hạng trực tiếp quát lớn, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của người đội viên mới trầm giọng: “Thực lực của cậu Phương cho dù có muốn gia nhập đội một cùng dễ dàng vô cùng, mà cậu ấy tới hồng trần luyện tâm, coi trọng tùy tâm mà đi, làm sao có thể gia nhập phân bộ của chúng ta được?”
Tạ Hoằng Bác cũng tán thành gật gật đầu, theo hiểu biết của bọn họ, những đệ tử của cao nhân xuống núi thể nghiệm hồng trần luyện tâm đều hành tung vô định, dạng người như vậy làm sao có thể chịu trói buộc theo chế độ của phân bộ được chứ.
“Tôi dung nhập xã hội này để trải nghiệm những sinh hoạt bình thường của con người, vì vậy nên thật sự không thích hợp để gia nhập ngành của các vị.”
Phương Minh cũng cười cười phụ họa, nếu những người này đã cho rằng cậu là cường giả đến hồng trần luyện tâm, vậy cậu đành đóng tiếp cho trọn vai diễn này.
“Cậu Phương truy cầu những thứ khác hẳn so với chúng ta, những người trong thế tục như chúng ta không thể đánh đồng với cậu ấy được.”
Vẻ mặt Đảng Hạng vô cùng khâm phục, mà mấy người khác cũng lộ vẻ kính ngưỡng, theo bọn họ nghĩ loại hành động không vì danh lợi mà chỉ đơn thuần là hồng trần luyện tâm, đây không phải là thứ bọn họ có thể bắt chước được đấy.
Chỉ có những thế ngoại cao nhân chân chính mới có thể bồi dưỡng ra những đệ tử như vậy.
“Chuyện đã được giải quyết vậy tôi xin rời đi trước.”
Mấy người Đảng Hạng ôm quyền nhìn thân ảnh Phương Minh dần dần đi khuất sau con đường, mãi một hồi lâu vẫn cảm thán không thôi: “Đây mới chính là phong phạm của cao nhân chân chính.”
“Đội trưởng, cao nhân kia không gia nhập vào đội của chúng ta thế nhưng ít nhất chúng ta cũng biết cậu ấy mở cửa hàng ở đây, rảnh rỗi chúng ta vẫn có thể qua đây thỉnh giáo cao nhân đấy.”
“Chuyện này nói sau đi, người ta muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, không có việc gì chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì hơn. Đi thôi, rời khỏi đây đã.”
Trường Hoan kêu gọi thành viên trong đội muốn rời đi, thế nhưng quay đầu liền nhìn thấy Tạ Hoằng Bác đang nhíu mày đứng im nhìn chằm chằm tầm linh khuyển trên tay.
“Anh Tạ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là tôi cảm thấy hơi kỳ quái, nữ quỷ kia đã bị tiêu diệt rồi mà sao mũi của con tầm linh khuyển này vẫn còn co rúm kia chứ?”
Tầm linh khuyển khi cảm nhận được có âm linh quỷ hồn thì mũi nó sẽ co rúm như chó ngửi thấy mùi thơm vậy, không ngừng ngửi ngửi, đây chính là lý do vì sao rõ ràng nhìn giống heo nhưng lại được gọi là chó.
“Có lẽ vì nữ quỷ kia mới bị tiêu diệt nên nơi đây vẫn còn lưu lại hơi thở của nó chăng?” Đảng Hạng suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Có lẽ chính là nguyên nhân này.”
Tạ Hoằng Bác cũng gật đầu tán thành, bởi vì trừ lý do này ra anh ta cũng không nghĩ ra được lý do nào khác để giải thích nữa, lập tức cất tầm linh khuyển lại vào trong hộp, sau đó đoàn người rời khỏi phố đồ cổ.

Phương Minh trở lại biệt thự.
Trên gian phòng ở lầu hai!
Phương Minh vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay có một cái vòng tay, cái vòng tay này khác hẳn với những vòng tay trong tiệm, toàn thân chiếc vòng này đều có màu đen.
“Ra đi.”
Phương Minh nhìn về phía vòng tay khẽ nói một câu, ngay sau đó một bóng người từ trong vòng tay bay thẳng ra ngoài, chính là tiểu nữ quỷ kia!
Đúng là Phương Minh không hề giết tiểu nữ quỷ này, mà để cho tiểu nữ quỷ trốn vào bên trong điếu trụy, lừa dối mấy người Đảng Hạng.
Vì thế tiểu nữ quỷ lúc trước bị biến dị cũng chính là thủ đoạn của cậu đấy, tiểu nữ quỷ căn bản không hề biến dị, cậu đã lợi dụng khống linh thuật để khống chế thân thể tiểu nữ quỷ, vì vậy thực lực của cô bé này mới đột nhiên tăng vọt.
Cái gọi là khống linh thuật này cũng không phải quá thần kỳ, cũng giống như cản thi thuật của Tương Tây, chỉ khác một điểm là thuật của Tương Tây để khống chế thi thể, mà thuật khống linh thì khống chế âm linh quỷ hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận