Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 782: Bò bò liền trắng mắt liếc đầu

Chương 782: Bò bò liền trắng mắt liếc đầu
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Nhưng cho dù là cõi trời hay là thế giới Tây phương cực lạc, đều là thần thoại do hai vị đại năng lớn nhất sáng tạo, đương nhiên còn bao gồm thượng đế thiên quốc Tây phương, trừ hai bí cảnh này còn có những bí cảnh khác, chỉ có điều những bí cảnh đó không quá nổi danh mà thôi.
Ngoại trừ bí cảnh do đại năng giả sáng tạo ra, còn có một loại bí cảnh, chính là bí cảnh được hình thành từ thiên nhiên, loại bí cảnh này càng ít ỏi cũng càng đặc biệt, dường như cũng đã từng có bài viết về loại bí cảnh này, nhưng rất nhanh đã bị một chút lực lượng xóa sạch tin tức.
Thế giới bên dưới dung nham của núi lửa, vương quốc ở dưới băng tuyết bao trùm, còn có không gian ở dưới biển sâu...
Những bí cảnh được hình thành từ những hoàn cảnh đặc biệt này là nơi rất nhiều người tu luyện muốn thăm dò, bởi vì bên trong tồn tại một số tài nguyên cực kì thưa thớt nhưng lại cực kỳ trân quý.
Ngược lại những bí cảnh do mấy đại năng sáng tạo này, nếu như không phải xác định bên trong bí cảnh này có vật mình muốn, bình thường người tu luyện hẳn sẽ không đặc biệt đi tìm kiếm thăm dò, nguyên nhân rất đơn giản, loại bí cảnh này tương đương với nhà của một đại năng giả.
Làm gì có ai lại không bố trí bảo vệ nhà của mình? Người thường còn biết lắp đặt cửa chống trộm hoặc là cửa sắt phòng bị người xấu xâm lấn cùng trộm cắp, huống chi là đại năng này.
Gần như mỗi bí cảnh do mấy đại năng này hình thành đều có tồn tại thủ đoạn phòng bị, sau khi người tu luyện bình thường tiến vào đừng nói là nhận được cơ duyên và thứ tốt, sợ rằng ngay cả tính mạng còn không giữ nổi.
Ánh mắt từ đỉnh núi thu hồi, Phương Minh nhìn thẳng về phía trước, nhíu chặt mày, ở phía trước cậu có bạch cốt âm u, tất cả những bạch cốt này đều ngã trên mặt đất, rất hiển nhiên có thể hóa thành bạch cốt tối thiểu cũng đã chết một đoạn thời gian rất dài.
"Lăng Duy sẽ ở chỗ nào?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn bốn chung quanh, Lăng Duy đi đến đây không được vài ngày, lấy thân phận người bình thường của cậu ta hẳn sẽ không đi được quá xa, Phương Minh lập tức móc ra một tờ giấy vàng từ ngực mình, gấp nó thành hình dạng hồ điệp, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ.
Bên trên tấm giấy vàng này viết ngày sinh tháng đẻ của Lăng Duy, ngoài ra còn có một sợi tóc của Lăng Duy, sợi tóc này cậu lấy được từ tay Lăng Sở Sở, chỉ là sau khi niệm xong chú ngữ, hồ điệp được gấp từ giấy vàng này vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Liên tiếp thử hai lần, cuối cùng Phương Minh có thể xác định, đại đạo quy tắc ở cái địa phương này khác với bên ngoài, thuật pháp có thể sử dụng bên ngoài lại vô hiệu ở cái địa phương này.
"Trách không được lại nói nơi này là thánh địa của mười tám trại, nếu như bản thân mình đoán không nhầm đoán chừng nơi này chỉ có cổ thuật mới có thể sử dụng được, nói như vậy, nếu có người ngoài xông vào cũng sẽ biến thành một người bình thường, căn bản không thể tạo thành thương tổn phá hư gì đối với nơi này."
Phương Minh tự nói, tuy rằng cậu không cho rằng ở nơi thần bí như vậy, lại cộng thêm phương pháp mở cửa phức tạp tới thế, còn sẽ có người ngoài xông tới được, nhưng tương tự thủ đoạn của những cường giả Thiên kia cũng không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được, có lẽ có phương pháp mạnh mẽ xông vào thì sao? Thật cũng khó mà nói trước được.
"Chân núi không có tung tích của Lăng Duy, hiển nhiên là đã leo lên."
Chỉ quét một vòng, trong lòng Phương Minh liền đã có một phán đoán đại khái, cũng không do dự, trực tiếp đi về phía trên đỉnh núi kia.
Núi Thiên Táng rất lớn cũng rất cao, nhưng đi cũng rất bằng phẳng, chẳng qua rất nhanh Phương Minh lập tức phát hiện một điểm quỷ dị, đó chính là càng leo lên, cây cối càng ít đi, cậu chỉ leo mới chừng một giờ, trên núi ngoại trừ nham thạch ra chỉ có một số cây cỏ lưa thưa, lớn lên cũng không tươi tốt cùng cao to.
"Kỳ quái, cho dù bản thân mình không thể nào vận dụng Vu Sư Chi Lực, nhưng cũng không nên uể oải như vậy mới phải."
Một canh giờ, Phương Minh phát hiện vậy mà hô hấp của mình có chút gấp gấp, đây là dấu hiệu của mệt mỏi, thế nhưng dựa vào tố chất thân thể của cậu, cho dù leo lên đỉnh núi Everest cũng không thể tạo thành một chút uể oải nào mới đúng, chớ nói chi là ngọn núi này còn bằng phẳng như vậy.
"Có lẽ là quy tắc đại đạo của cái thế giới này khác với thế giới bình thường, dẫn tới cường độ thân thể mình cũng suy yếu bớt."
Phương Minh tiếp tục đi lại, dọc theo đường đi cũng phát hiện không ít thi thể, những thi thể này có thi thể đã triệt để hóa thành bạch cốt, có thi thể vẫn còn giữ quần áo, nhưng đều có chung một đặc điểm, chính là đều già nua.
Hàm răng bên trong những bộ xương trắng kia đều rơi xuống, thế nhưng đầu tóc trắng bạc trên những thi thể kia đã có thể nói rõ độ tuổi của những thi thể này khi còn sống.
"Núi Thiên Táng là thánh địa của mười tám trại, chỉ có Quỷ sư cùng người được đề cử trại chủ mới có thể đi vào, lẽ nào mười tám trại này còn có chế độ người già, dẫn tới những người được đề cử này đều có tuổi tác không nhỏ?"
Phương Minh hoài nghi, trực giác nói cho cậu biết sự tình mơ hồ có chút không đúng, nhưng cậu lại không nói ra được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, buộc lòng phải càng thêm chú ý cẩn thận.
Sau ba giờ, trên núi đã không gặp bất kỳ thảm thực vật gì tồn tại, chỉ còn lại có nham thạch trụi lủi, cũng may mặc dù những nham thạch này đều có chút gập ghềnh, nhưng chỉ cần người đi phía trên nó cẩn thậm một chút, ngược lại cũng sẽ không ngã sấp xuống hoặc là không có đường để đi.
Đồng thời, Phương Minh cũng nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người, một ông lão ăn mặc quần áo hiện đại, hơi khom người, đầu tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, đang chậm rãi leo lên bên trên.
"Tiền bối!"
Do dự một lát, cuối cùng Phương Minh hô ra, dưới cái nhìn của cậu đây cũng là một người được đề cử chức trại chủ của trại nào đó trong mười tám trại.
Tiếng la truyền ra, bóng người kia dừng lại, đồng thời quay đầu lại, lộ ra một gương mặt già nua nhăn nheo, chỉ vừa liếc mắt Phương Minh liền có thể đoán được, này là một ông lão chừng năm mươi tuổi.
Chỉ là gương mặt này nhìn thế nào cũng thấy có một chút quen mắt.
Song khi ông lão này đáp lại, cả người Phương Minh đều dại ra.
"Anh... Anh là ai? Con mẹ nó, thế nào lớn lên lại giống hệt như tên Phương Minh kia như đúc thế? Chẳng qua già hơn tên Phương Minh kia một chút, không phải anh là anh Phương Minh đó chứ?"
Mặc dù giọng nói này là giọng điệu của người già hơn năm mươi tuổi, thế nhưng cái ngữ điệu cộng với mấy lời này, ngoại trừ Lăng Duy còn có ai sẽ nói như vậy?
Gần như ngay lập tức, Phương Minh liền vươn tay sờ soạng ở trên mặt của mình một cái, chờ sau khi buông tay ra, biểu tình trên mặt tràn đầy kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Duy cũng mang theo vẻ phức tạp.
"Tôi chính là Phương Minh."
Đáp trả lời Lăng Duy nói, giọng điệu của Phương Minh mang theo sâu thẳm, rốt cục cậu biết vì sao dọc theo đường đi cậu đều thấy thi thể của người già rồi, không phải lúc trước khi chết những người này đều là ông lão, mà là vì ngọn núi này đang tước đoạt sinh cơ của con người.
Trách không được càng lên cao cây cỏ càng ngày càng rất thưa thớt, đến cuối cùng thậm chí ngay cả một cây cỏ dại đều không nhìn thấy, sinh cơ của con người mạnh mẽ hơn cây cỏ không biết bao nhiêu lần, thế nhưng tới con người còn không chịu nổi, huống chi là cây cỏ.
"Anh đây là Phương Minh?" Lăng Duy mang theo vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm Phương Minh, có chút không tin hỏi: "Tại sao nhìn anh có vẻ như đã già đi mười mấy tuổi vậy?"
Phương Minh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lăng Duy, cậu rất muốn nói một câu, tôi mới chỉ già đi mười tuổi mà thôi, cậu xem một chút chính bản thân mình đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận