Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 732: Mẹ con nhận nhau

Chương 732: Mẹ con nhận nhau
Trong phòng bệnh dành riêng cho cán bộ cao cấp, khi Phương Minh đi vào phòng bệnh thời điểm, mấy anh em Lăng Mộ Mai đều ở đây, ánh mắt toàn bộ đều rơi vào trên người của cậu.
Phòng bệnh, trong khoảnh khắc trở nên trầm mặc.
"Phương Minh! Cháu ngoại của bà, rốt cục bà ngoại cũng được nhìn thấy cháu rồi, hơn hai mươi năm, trời thấy thương cảm, để khi tới lúc sắp chết bà già này còn có thể gặp được cháu ngoại của bà, cháu ngoại, mau tới đây để bà ngoại nhìn xem."
Bà cụ nằm ở trên giường thấy Phương Minh qua đây, trực tiếp run run rẩy rẩy muốn từ trên giường bệnh ngồi dậy, Lăng Mộ Chính thấy thế liền vội vàng đi lên ngăn cản, "Mẹ, bác sĩ nói hiện tại mẹ vẫn không thể động."
"Không thể động mẹ cũng muốn động, cháu ngoại của mẹ, hơn hai mươi năm rồi mẹ mới thấy được cháu ngoại của mẹ, mấy con không nên cản mẹ."
Bà cụ vẫn kiên quyết muốn xuống giường bệnh, căn bản Lăng Mộ Chính không ngăn cản được, Phương Minh thấy thế vội vã đi tới trước giường bệnh, mà còn không đợi cậu mở miệng, bà cụ liền là một phát bắt được tay cậu.
Bàn tay gầy đét kia nắm lấy tay cậu, trên gương mặt già nua của lão nhân gia có lệ nóng chảy ra, "Cháu ngoại tốt của bà, gọi một tiếng bà ngoại có được hay không?"
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của bà cụ, trong lòng Phương Minh như có dòng nước ấm xẹt qua, nếu ngày hôm nay cậu qua đây, điều đó cũng có nghĩa cậu đã bỏ qua khúc mắc, lập tức thoải mái hô lên: "Bà ngoại."
"Ôi, cháu ngoại ngoan của bà, bà ngoại nhớ cháu nhớ tới đau khổ, đều do lão bất tử kia, bằng không mà nói, làm sao sẽ để cho cháu ngoại của bà phải chịu khổ nhiều năm như vậy..."
Người già cũng nhịn không được nữa, ôm lấy Phương Minh, nước mắt thuận theo khuôn mặt chảy xuống, làm ướt bả vai Phương Minh.
Lăng Mộ Mai đang đứng bên cạnh lúc này cũng rơi lệ đầy mặt, khóc không tiếng động, trong lòng của bà vô cùng kích động khi nhìn tràng cảnh mẹ mình và con trai mình đang ôm nhau, hình ảnh như vậy trước đây chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ mà thôi. Từ sau khi gặp được con trai mình ở Ma Đô, hình tượng này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu của bà, bà thường xuyên tưởng tượng tới một màn trước mắt này.
"Mẹ, mẹ đừng quá kích động, hiện tại Phương Minh đã trở lại rồi cũng sẽ không rời đi, mẹ nằm xuống giường trước."
Trên mặt Lăng Mộ Sơn vẫn còn có chút lo lắng, mà nghe nói như thế, Phương Minh đang ở một bên cũng khuyên nhủ: "Ừm, cậu hai nói rất đúng, bà ngoại, bà nằm xuống trước đã."
"Được được được, bà nghe cháu ngoại của bà, cháu ngoại của bà muốn bà nằm bà liền nằm."
Trên mặt bà cụ thấm đẫm nước mắt, chẳng qua đôi mày vẫn đang nhíu chặt kia nay lại được thả lỏng ra, cười cười nằm ở trên giường bệnh, quay qua nói với Phương Minh: "Cháu ngoại, đây là cậu cả của cháu, đây là cậu hai của cháu, đây là cậu nhỏ của cháu, còn có... Còn có cái người mẹ không có lương tâm này của cháu."
Nghe lời bà cụ nói, ánh mắt của Phương Minh cũng theo sau quét qua đám người Lăng Mục Chính, mở miệng hô lên: "Cậu cả, cậu hai, cậu nhỏ."
Lăng Mộ Chính cùng Lăng Mộ Sơn gật gật đầu với Phương Minh, mà Lăng Cương lại run rẩy cả người một cái, không biết vì sao, nghe được sát tinh gọi mình là cậu nhỏ, hắn luôn có một loại cảm giác không thực tế.
Cuối cùng, ánh mắt của Phương Minh đã rơi vào trên người mẹ mình, nhìn người phụ nữ lệ rơi đầy mặt trước mắt, đang mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía mình, trong lòng của cậu một trận nhiệt huyết dâng lên, trong khoảnh khắc này, huyết dịch cả người đều tựa như đang sôi trào lên, há miệng muốn nói điều gì, nhưng ngay cả nửa câu cũng không nói ra được.
"Con à, mẹ không trách con, mẹ không phải một người mẹ xứng chức..."
Lăng Mộ Mai thấy cuối cùng con trai mình cũng không gọi mình là mẹ, trên mặt có vẻ thất vọng, chẳng qua đối với bà, tình huống hiện tại đã xa xỉ tới mức bà không dám mong gì hơn, chỉ cần con trai mình có thể ở bên cạnh mình là bà đã rất vui vẻ rồi.
Lăng Mộ Mai cũng không biết, lúc này tình huống trong cơ thể Phương Minh có chút hỗn loạn, theo huyết dịch cả người sôi trào lên, vậy mà Vu Sư Chi Châu bên trong đan điền lại cũng bắt đầu xoay tròn, dẫn động trong cơ thể đùng đùng rung động, trái tim cũng đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Phốc!
Đột nhiên, một ngụm máu tươi từ trong miệng Phương Minh phun ra.
"Cháu ngoại!"
"Phương Minh, mẹ không buộc con, không cần gọi, con không cần gọi mẹ đâu..."
Thấy một màn như vậy, bà cụ cùng Lăng Mộ Mai lập tức kêu lên sợ hãi, Lăng Mộ Chính cũng lập tức muốn gọi bác sĩ, nhưng mà sau khi Phương Minh phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi lại trở nên càng thêm thanh minh, nhìn người phụ nữ đang gấp gáp kia, trong miệng hô ra một câu: "Mẹ."
Một tiếng "mẹ" này khiến cho cả người Lăng Mộ Mai run rẩy ngay tại chỗ, sau đó cũng nhịn không được nữa, ôm chặt Phương Minh, lớn tiếng khóc rống lên.
"Con của mẹ, con của mẹ, mẹ rất nhớ con, hơn hai mươi năm qua, giờ nào khắc nào mẹ cũng đang nhớ con."
Lăng Mộ Mai ôm Phương Minh, nghẹn ngào tới thân thể đều run rẩy, bà nghĩ tới con trai bị thất lạc hơn hai mươi năm, rốt cục cũng về tới bên cạnh của bà, đồng thời nhận bà.
Trên mặt Lăng Mộ Chính cùng Lăng Mộ Sơn đang đứng bên cạnh cũng có vẻ cảm động cùng ấm áp, rốt cục thì tâm nguyện của em gái cũng đã được thực hiện, mà bọn họ cũng sắp có cháu ngoại trai.
Bà cụ nhìn mẹ con Phương Minh cùng Lăng Mộ Mai đang ôm nhau, trong đôi mắt già nua lại có thêm vẻ đắc ý, bà biết nhất định là trong lòng cháu ngoại mình có chút hận đối với con gái mình, cho nên ở lúc mới bắt đầu bà liền cố ý khiến cháu ngoại mình nhận người bà ngoại cậu là bà trước, làm tan hận ý trong lòng cháu ngoại, sau đó cháu ngoại mình mới có thể nhận con gái mình.
Tiếng "mẹ" này được nói ra khỏi miệng, Vu Sư Chi Châu trong cơ thể Phương Minh mới ngừng chuyển động, trong cơ thể khôi phục sự yên lặng, thậm chí tại thời khắc này, Phương Minh có thể nhận ra được, Vu Sư Chi Châu trong cơ thể mình dường như có lớn lên một chút, nói cách khác, thực lực của cậu lại có tăng lên.
Phương Minh hiểu, đây là bởi vì cậu đã có thể hóa giải khúc mắc, nói cách khác, từ khi cậu biết thân phận của mẹ mình tới nay, trong lòng cậu vẫn có một khúc mắc, mà tâm kết này thiếu chút nữa thì nổi lên thành Tâm Ma, nếu như tâm kết này không được hóa giải, sợ rằng ngày nào đó trong tương lai khi cậu đột phá cảnh giới, sẽ mang tới đả kích trí mệnh cho cậu.
Thậm chí rất có thể bởi vì khúc mắc này, mà thực lực không thể tăng thêm bước nào nữa.
Bà cụ thấy con gái mình ôm cháu ngoại mình không buông tay, trên mặt có vẻ ghen, không vuinói: "Tốt rồi, Ngọc Mai, con nhanh chóng buông cháu ngoại ra đi, mẹ còn muốn nói chuyện nhiều hơn với cháu ngoại đây."
Nghe thấy những lời mẹ mình nói, lúc này Lăng Mộ Mai mới buông lỏng tay ra, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phương Minh, tựa hồ sợ sau một khắc Phương Minh sẽ biến mất, đây là cảm giác luôn lo được lo mất của bậc làm cha mẹ.
"Mẹ, để con kiểm tra cơ thể của bà ngoại trước đã."
Phương Minh đi tới trước mặt bà cụ, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, trong cái bình này có chứa nước thánh vinh diệu của Giáo Hội, nước thánh vinh diệu vô hiệu đối với người trong giới tu luyện phương Đông, nhưng đối với người thường đến nói lại có thêm tác dụng hồi phục rất hiệu quả, đối với việc khôi phục công năng của cơ thể, tác dụng của nó vượt xa toàn bộ thuốc bổ trên thị trường.
"Cháu ngoại tốt của bà, thân thể của bà ngoại không có chuyện gì đâu."
"Bà ngoại, bà uống bình thuốc này vào trước đã."
Phương Minh không nói gì thêm, mở bình thuốc ra đưa cho bà cụ, mà Lăng Mộ Chính cùng Lăng Mộ Sơn đang đứng bên cạnh thấy Phương Minh lấy ra một bình thuốc, lông mày hai người đầu tiên là nhíu một chút, chẳng qua theo sau lập tức giãn ra.
Nếu thuốc nước này là cháu ngoại trai của mình lấy ra, vậy hẳn phải có tác dụng gì đó, nếu như đổi lại những người khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn mẹ uống hết bình thuốc này.
Thứ nhất, hiện tại tình huống nhà họ Lăng rất mẫn cảm, thứ hai, thân thể mẹ mình chịu không được một chút ngoài ý muốn, tuy rằng bác sĩ nói có thể cứu sống được thì không còn gặp nguy hiểm tính mạng gì nữa, nhưng người già tới tuổi này rồi, một khi bị bệnh một hồi, đó chính là bệnh tới như núi sập, gần như rút sạch tất cả tinh khí thần, sau này sợ rằng cũng chỉ có thể thường xuyên ở tại bệnh viện.
"Tốt, cháu ngoại của bà muốn bà uống bà liền uống."
Bà cụ không chút do dự, trực tiếp nhận lấy bình thuốc Phương Minh đưa qua, uống một hơi cạn sạch hết chất lỏng trong bình , thậm chí cuối cùng miệng còn chép chép miệng hai cái.
"Thuốc này uống rất ngon, có mùi vị ngọt ngào, thật giống như nước suối mà bà đã được uống khi lần đầu tiên xuống núi."
Trên mặt bà cụ lộ ra dáng vẻ hồi tưởng mùi vị, chẳng qua mấy người Lăng Mộ Chính đang đứng bên cạnh lại mang vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì bọn họ thấy ngay sau khi mẹ mình uống loại thuốc nước này vào, sắc mặt dĩ nhiên từ từ chuyển biến tốt đẹp, có vẻ hồng nhuận.
Một màn này khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bọn họ không nghĩ tới thuốc nước gì lại có thể có hiểu quả tốt như thế, hiện tại phần lớn thuốc bổ cũng đều chú ý tiến hành theo chất lượng, nhất là người già, thân thể càng là không chịu nổi bổ dưỡng quá mãnh liệt, cộng thêm cơ năng thân thể thoái hóa, phần thuốc bổ có thể hấp thụ được cũng có hạn.
Nhìn mình sắc mặt bà ngoại hồng nhuận, trên mặt Phương Minh cũng có dáng tươi cười, có nước thánh vinh diệu này, sinh cơ của bà ngoại mình là không cần lo lắng, chỉ cần không gặp phải ngoài ý muốn, thời gian 7 năm là có thể vượt qua.
"Ừm, bà cảm giác được cả người mình rất có lực lượng, thật giống như về tới mấy chục năm trước."
Bà cụ cũng cảm nhận được thân thể biến hóa, mà Lăng Mộ Chính ở một bên vội vàng nói: "Mẹ, con đi gọi bác sĩ đi vào kiểm tra một chút."
"Không cần, thân thể của chính mẹ, mẹ hiểu rõ." Bà cụ ngăn cản con trai mình, tuy rằng bà người già thế nhưng tâm không già, ngày hôm qua khi nằm ở trên giường bệnh đã thấy được thủ đoạn bất phàm của cháu ngoại mình, đương nhiên biết đây hết thảy đều là vì bình nước thuốc kia.
"Lão Yêu, để tất cả bọn nhỏ về nhà nghỉ ngơi đi, mặt khác đóng cửa phòng bệnh lại."
Bà cụ liếc nhìn cửa phòng bệnh đang khép hờ, sau đó đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, hiển nhiên là có mấy lời muốn nói với Phương Minh, mà chuyện này sẽ dính đến bí mật của trưởng bối nhà họ Lăng, tự nhiên không tiện cho bọn tiểu bối biết.
Trên thực tế Lăng Cương cũng rất tò mò với những chuyện đã xảy ra trên người chị mình, mượn cơ hội này cũng có thể tìm hiểu một chút, về phần Lăng Mộ Chính cùng hai anh em Lăng Mộ Sơn mặc dù biết đại khái, thế nhưng tình huống cụ thể là như thế nào bọn họ cũng không quá rõ ràng, chỉ biết vấn đề này trước đây cha đã hạ lệnh phong khẩu, ai cũng không thể nhắc tới, nếu ai nhắc tới liền chuẩn bị bị cha dùng quải trượng đánh một trận.
"Cháu à, mấy năm nay khổ cho cháu rồi, kỳ thực nhà họ Lăng cũng không trợ giúp gì được cho cháu, thậm chí bà ngoại còn phải cảm ơn cháu, nếu như không phải nhờ có cháu, sợ rằng hiện tại bà ngoại đã xuống gặp lão già thúi kia rồi, chẳng qua có thể nhìn thấy lão già thúi kia cũng tốt, chí ít cho bà có cơ hội mắng ông ấy một trận."
Bà cụ lôi kéo tay của Phương Minh, trên mặt có vẻ cảm khái, mà Lăng Mộ Mai đang đứng bên cạnh thì lại giữ im lặng, về phần Phương Minh cũng lẳng lặng lắng nghe, bởi vì cậu cũng rất muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận