Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 764: Ta không muốn đánh nhau với ngươi

Chương 764: Ta không muốn đánh nhau với ngươi
Thiết côn mạnh mẽ đánh vào giữa eo của lão đạo sĩ, trong nháy mắt, sắc mặt lão đạo sĩ trở nên xanh trắng, thống khổ ngồi xổm người xuống, ôm chặt phần eo không ngừng tru lên.
Bất kể như thế nào, rốt cục hắn cũng là một lão đầuxấp xỉ sáu mươi tuổi, tuy rằng xương cốt thân thể cũng coi như cường tráng, nhưng gặp một đòn nghiêm trọng như thế làm sao có thể chịu nổi?
Lão đạo sĩ đã không đứng lên nổi, trên mặt ngoại trừ vẻ thống khổ còn có sợ hãi,đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ quỷ mạnh mẽ như vậy.
Đúng vậy, thực sự hắn chỉ là một tên lường gạt, biệt hiệu là Hoàng Tam, vốn chỉ là một người đàn ông độc thân, nhưng mà một lần ngoài ý hắn tìm được một đạo quan ở trong núi sâu, mà trong đạo quan kia lại chỉ có một lão quan chủ gần đất xa trời.
Lão quan chủ kia thấy Hoàng Tam cũng chỉ sống một mình đơn độc, cho nên liền chứa chấp hắn, mà Hoàng Tam có trách nhiệm quét tước đạo quan cùng giặt quần áo làm cơm, ngày trôi qua cũng rất là kham khổ, chẳng qua cuộc sống như vậy lập tức thay đổi ngay sau khi lão quan chủ qua đời.
Lão quan chủ đi để lại không ít di vật, trong đó có mấy cái phù lục cùng cái chuôngnày, ngoài ra còn có một quyển bút ký, những ghi chép bên trong đều là các loại tri thức về một số quỷ quái.
Hoàng Tam không ngu, trên thực tếtrước khi hắn trở thành kẻ lang thang còn là con rể tới nhà của một gia đình giàu có, sau khi nhìn thấy mấy di vật này, hắn biết cơ hội của bản thân mình đã tới.
Vì vậy hắn cố ý nghe ngóng xem phụ cận có nhà ai gặp phải chuyện ma quái gì hay không, kết quả thực sự phát hiện một nhà, sau đó hắn liền dựa theophương pháp bắt quỷ đuổi tà trong ghi chép ghi lại, đuổi con quỷ kia đi.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy, Hoàng Tam vẫn không tính là lừa đảo, nhưng Hoàng Tam là người có dã tâm lớn, nếu chỉ bắt quỷ cho người thường thì nhận được bao nhiêu tiền? Cho nên hắn đổi mục tiêu lên người mấy kẻ giàu có, đầu tiên là trắng trợn tuyên dương bản lãnh của mình, sau đó lại lừa gạt một số lớn tiền tài lớn giống phương pháp đã lừa gạt Phan Thạch lúc trước.
Đương nhiên, những năm gần đây hắn cũng đã gặp qua một số quỷ khó giải quyết, dựa vào đe dọa căn bản không thể đuổi đi được, cuối cùng cũng chỉ có thể vận dụng bùa lão quan chủ lưu lại, thế nhưng bùa này chỉ có ba tấm, dùng một tấm cũng ít đi một tấm, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không dùng.
Ở trong lòng Hoàng Tam bùa này là vô địch, cho nên lần nàysau khi sử dụng bùa kia, hắn mới có thể tràn đầy tự tin như vậy, nhưng căn bản hắn không biết, lúc này loại quỷ hắn đụng phải là oán quỷ tam thế.
Hoàng Tam biết bùa lão quan trưởng để lại cho hắn là tứ phương trấn sát Diệt Quỷ Phù, vì thế phía trên còn có quan ấn, uy lực rất mạnh mẽ, nếu như đặt lá bùa này ở trong nhà có thể bảo đảm một nhà bình an không bị âm sát khí xâm lấn, mà quỷ hồnbình thường ở dưới bùa này cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Hoàng Tam cũng không biết oán quỷ tam thế đại biểu cho cái gì, càng không biết bởi vì bùa này của hắn mới kích thích ra oán khí tam thế của Lê Vũ Song.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Lê Vũ Song bên kia, thời khắc này Lê Vũ Song lại khôi phục hành động, quỷ khímàu đen trên cơ thể hoàn toàn hóa thành oán khí màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như là phía sau nổi lơ lửng núi thây biển máu vậy.
Nhiệt độ toàn bộ phòng khách biệt thự hạ xuống tới mức có thể đóng băng, vợ chồng Phan Thạch lạnh run, tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn đến Hoàng Tam té trên mặt đất, cũng biết tình huống có chút không ổn.
"Cô Lê, cô là bạn gái của con trai tôi, vốn sẽ là con dâu của tôi, ở nhà tôi mấy ngày này tôi cũng chưa từng bạc đãi cô, cái chết của cô cũng khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng đây rốt cuộc chỉ là một ngoài ý muốn, nếu như cô Lê còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì cứ nói cho tôi, nhất định tôisẽ giúp cô hoàn thành."
So sánh với Phan Thạch, lúc này Diêu Lệ Phươnglại dũng cảm hơn một chút, mặc dùgiọng nói vẫn mang theo chút run run, nhưng lại có thể nói hoàn chỉnh hết lời.
"Chết!"
Âm thanh lạnh như băng truyền ra khắp toàn bộ sảnh lớn, thanh âm này khiến cho Hoàng Tam bị hù tới sợ mất mật, một nữ quỷ mới vừa chết mấy ngày dĩ nhiên đã có thể mở miệng nói chuyện, dựa theo trong ghi chép của lão quan chủ đã nói, như vậy quỷ này có oán khí kinh khủng tới mứcngay cả lão đạo trưởng sống dậy cũng chưa chắc có thể bắt được, nói gì một tên lừa đảo như hắn, tuyệt đối không có khả năng đánh lại, và oán quỷ sẽ giết chết hết mọi người ở trong này…
"Đây hết thảy đều không liên quan gì với tôi, tôi chỉ là người lấy tiền làm việc, tôi đi ngay đây, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn báo thù thì cứ tìm bọn hắn báo thù."
Bất chấp đau đớn, Hoàng Tam cắn răng đứng lên, lúc này nếu hắn không đi, một hồi cho dù muốn đi cũng không đi được.
Nhưng mà quỷ hồn của Lê Vũ Song lại căn bản không có định bỏ qua cho Hoàng Tam, tay phải giơ lên, cả người Hoàng Tam liền lơ lửng, giống như có người đang thắt cổ hắn rồi từ từ kéo hắn lên không trung vậy, cả khuôn mặt bởi vì không thể thở nổi thiếu dưỡng khí mà trở nên xanh tím lên.
Rầm!
Hai giây sau đó, Hoàng Tam trực tiếp bị quăng tới trên tường, một ngụm lão huyết phun ra, toàn bộ vẻ mặt cực kỳ uể oải, một lần bị bóp cổ này thiếu chút nữa cướp đi hết dưỡng khí của hắn, ở đó liều mạng hô hấp.
Lê Vũ Song khônghạ sát thủ đối với Hoàng Tam, không phải là bởi vì Lê Vũ Song lưu tình, mà là vì lúc này Phan Thạch muốn chạy trốn, mà trong lòng Lê Vũ Song, hận ý của cô ta với Phan Trạch nhiều hơn Hoàng Tam rất nhiều.
Bỏ qua Hoàng Tam, bóng dáng Lê Vũ Song lắc lư mấy cái ở tại chỗ, lại sau đó liền xuất hiện ở nơi cửa, mà Phan Thạch đang cắm đầu chạy kia lại không biết chút nào, chỉ thấy bản thân đã gần đạp chân tới cửa lớn, trên mặt còn có vẻ mừng như điên.
Thẳng đến khi phát hiện mình cả người mình đang bị trói buộc, hơn nữa không ngừng đè ép, ngay tiếp theo ngũ tạng lục phủ cũng sắp bị thắt chặt tới đổi hình, Phan Thạch mới biết được, căn bản hắn trốn không thoát.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn truyền đến, một cánh tay của Phan Thạch bị mạnh mẽ bẻ gãy, bởi vì lúc này Lê Vũ Song đang cầm lấy một cánh tay của hắn, lấy một loại phương thức kéo như kéo chó chết kéo Phan Thạch lên tầng hai.
Ngoại trừ Phan Thạch ra, lúc này Diêu Lệ Phương cũng bị Lê Vũ Song đưa tay trực tiếp nắm tóc, kéo hai vợ chồng này cùng lên tầng hai.
Chẳng qua từ đầu đến cuối, Lê Vũ Song cũng không ra tay với Phương Minh cùng Thái Văn Lễ đang đứng ở một bên, dường như hoàn toàn không thấy hai người này.
"Không đúng, lão quan chủ đã nói qua oán quỷ là không có linh trí, trong lòng chỉ có giết chóc, nhưng vì cái gì oán quỷ nàylại không ra tay với hai người?"
Sau khi khôi phục được một chút nguyên khí Hoàng Tam, có chút khó tin nhìn Phương Minh cùng Thái Văn Lễhoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, oán quỷ là chỉ cònbiết tới giết chóc, sẽ giết sạch toàn bộ người bên cạnh, mà bây giờ sở dĩ không giết hắn, cũng là vì biết hắn chạy không thoát, cho nên dự định ưu tiên giải quyết vợ chồng Phan Thạch trước.
Nhưng hai người kia không giống nhau, hai người kia là hoàn hảo không chút tổn hại, nếu như oán quỷ không để ý tới hai người này, hai người này hoàn toàn có thể chạy ra khỏi biệt thự, cái này không phù hợp với ghi chép về tính nết của oán quỷ trong quyển ghi chép lão quan chủ để lại.
Hoàng Tam cũng không biết, sở dĩ Lê Vũ Song không xuống tay với Phương Minh cùng Thái Văn Lễ, đó là bởi vì trong trực giác cảm thụ được Phương Minh khó đối phó.
Một oán quỷ thực sự mất đi linh trí thì chỉ biết giết chóc, nhưng tương tự một oán quỷ cũng sẽ có cảm ứng đối với nguy hiểm, ở trong cảm ứng của Lê Vũ Song, Phương Minh mang tới cho côta một loại cảm giác nguy hiểm, cho nên ở tiềm thức côta lựa chọn không trêu chọc Phương Minh.
Nhìn Hoàng Tam té trên mặt đất kêu rên, lại nhìn hai vợ chồng Phan Thạch bị nữ quỷ kéo đi, Phương Minh khẽ thở dài một cái, có lẽ Lê Vũ Song chết có oan tình, thậm chí rất có thể người nhà họ Phan cũng không phải vô tội, nhưng dù vậy cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Lê Vũ Song giết người ở ngay trước mặt mình, tối thiểu là trước khi cậu còn chưa làm rõ nguồn cơn của chuyện này.
"Cô Lê, tạm thời ngừng tay đi." Phương Minh thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn hướng Lê Vũ Song, từ tốn nói.
"Tôi... Tôi không muốn đánh nhau với cậu, cậu... Cậu có thể rời đi."
Giọng nói lạnh lẽo vô cùng của Lê Vũ Song lại một lần nữa truyền đến, mà Hoàng Tam nghe nói như thế cả người run rẩy, trợn tròn mắt, một oán quỷ còn có thể nói lời như vậy, nói rõ cái gì, nói rõ ngay cả oán quỷ kia đều không muốn trêu chọc người trẻ tuổi này.
Tồn tại ngay cả một oán quỷ cũng không dám trêu chọc, vậy mà bản thân mình lại còn giả trang lão sói vẫy đuôi ở ngay trước mặt cậu, nghĩ tới đây gương mặt già nua của Hoàng Tam cũng khó có được đỏ lên, nhưng đối với hắn mà nói, đây ngược lại là một tin tức tốt, bởi vì điều này có nghĩa khả năng rất lớn là hắn được cứu rồi.
"Vị tiểu ca này, không đúng, vị đại sư này, lúc trước là tôi đã đắc tội nhiều, là tôi có mắt không nhìn được thần tiên thật sự, mong rằng đại sư ra tay hàng phục oán quỷnày, miễn cho oán quỷnày tàn hại nhân mạng bách tính."
Kỳ thực đối với sinh tử của vợ chồng Phan Thạch Hoàng Tam là không chút quan tâm, hắn muốn chính là mình có thể sống sót, nhưng hắn cũng biết bởi vì lúc trước hắn đã đắc tội người trẻ tuổi này, nếu nói đối phương cứu mình chưa chắc gì đối phương có thể nguyện ý, vậy thì dứt khoát kéo luôn cả vợ chồng Phan Thạch ra làm cớ đi.
Chút tâm tư này của Hoàng Tam làm sao có thể giấu giếm được Phương Minh, chỉ có điều một khi bản thân mình đã mở miệng, đương nhiên có nghĩa cậu định nhúng tay chuyện này.
"Cô Lê, mặc kệ cô có oán khí sâu đậm tới cỡ nào, nhưng cô đã chết rồi, thân làm người âm tàn hại ngườidương, đây là vi phạm định luật Âm Dương, đến lúc đó cho dù đến cõi âm cô cũng phải tiếp nhận hình phạt, chẳng bằng nói rõ chuyện này trước đi đã."
Phương Minh không muốn ra tay với Lê Vũ Song, nếu không thì cho dù Lê Vũ Song là oán quỷ tam thế cũng không phải là đối thủ của cậu, dù sao thì thời gian Lê Vũ Song trở thành quỷ hồn cũng còn quá ít, nếu như cho Lê Vũ Song thêm thời gian mấy năm, dựa vào oán khíkinh khủng kia ngược lại có thể đánh một trận cùng mình.
"Người nào ngăn ta, chết!"
Tuy rằng Lê Vũ Song cảm giác được Phương Minh rất mạnh mẽ, thế nhưng oán khí không để cô ta có thể thu tay lạilúc này, thấy thế Phương Minh cũng không nói gì, nhưng mà lại điểm một chỉ về phía Lê Vũ Song.
Một đám quang hoa lưu chuyển, rơi vàochỗ mi tâm của Lê Vũ Song, cả khuôn mặt Lê Vũ Song đột nhiên trở nên dữ tợn, biển máu sau lưng cũng không ngừng cuồn cuộn, chẳng qua vài giây đồng hồ sau đó, biển máu bình tĩnh, màvẻ dữ tợn trên mặt Lê Vũ Song cũng biến mất, hai tay càng là buông lỏng cánh tay của Phan Thạch cùng tóc của Diêu Lệ Phương.
"Đại sư, lúc trước tôi có mắt không tròng, còn hy vọng đại sư cứu tôi."
Phan Thạch được tự do, liền lăn một vòng lăn đến trước mặt Phương Minh, ôm bắp đùi Phương Minh khẩn cầu.
"Cứu ông?Chính ông nên nói hết mọi chuyện ra đi, bằng không cho dù là ai cũng không thể nào cứu được ông."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Phan Thạch, thằng này rõ ràng cho thấy biết nguyên nhân Lê Vũ Song tử vong, nhưng cố ý giấu giếm không nói, chẳng qua có nhiều thứ hắn giấu giếm được người nhưng không lừa được quỷ.
"Lê Vũ Song không phải tự sát, cô ta là bị người đẩy xuống hại chết."
Phương Minh trực tiếp đánh nát tâm lýmay mắn của Phan Thạch, Phan Thạch nghe được lời của Phương Minh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hồi lâu sau trên mặt nổi lên nụ cười khổ, đáp: "Không sai,quả thật Lê Vũ Song không phải ngoài ý muốn ngã chết, mà là bị tôi đẩy xuống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận