Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1189: Thuật Pháp Thế Giới Trước Đây Chưa Từng Thấy


Chương 1189: Thuật Pháp Thế Giới Trước Đây Chưa Từng Thấy
Giao diện Chiến Thần lại hiện lên một hàng chữ:

[Ngài cần tự thử nghiệm để hiểu biết và nắm giữ năng lực này... Còn nữa, ngài hãy đặt cho thuật pháp thế giới này một cái tên, tôi phải lưu lại.]

Sau khi dòng chữ này xuất hiện, mặc kệ Cố Thanh Sơn hỏi như thế nào, giao diện Chiến Thần cũng không thèm để ý tới hắn nữa.

Cố Thanh Sơn không khỏi thở dài, lẩm bẩm: "Ngay cả năng lực này thật ra là gì cũng không biết, sao có thể đặt tên cho nó chứ?"

Hắn lấy ra một viên linh đan, cho vào miệng, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

... Lúc trước trốn khỏi lượng kiếp, hắn lợi dụng Thiên kiếm, dùng tu vi của mình quay về cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới sơ kỳ.

Bây giờ phải nhanh chóng bù lại cảnh giới!

Sau đó, Cố Thanh Sơn toàn lực trùng kích cảnh giới. Đợi tới lúc ăn cơm chiều, hắn đã có thể đạt tới cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới trung kỳ.

... Dù sao hắn đã từng qua một lần thăng cấp, cả quá trình coi như quen thuộc, chỉ cần linh lực phát triển liên tục là được.

Thành công tăng lên cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới trung kỳ, Cố Thanh Sơn tạm thời dừng lại.

Bây giờ phải cẩn thận một chút, không thể tăng lên quá nhanh, tránh việc cảnh giới không ổn định xảy ra vấn đề.

Dù sao, Lượng kiếp cũng thật kinh khủng.

Cố Thanh Sơn đi tới cạnh boong tàu, nhìn về phía dòng chảy thời không hỗn loạn dài đến vô tận.

Vô số sinh vật kỳ quái vội vàng di chuyển trong dòng chảy ấy.

Tận thế tới gần, hư không náo nhiệt hơn nhiều.

Lúc này phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Laura.

"Cố Thanh Sơn, em nhận được tin tức."

Hắn quay đầu lại.

Chỉ thấy Laura và Lâm lên boong tàu, đi về phía hắn.

"Tin gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Về Diệp Phi Ly thật... thuộc hạ của em phát hiện ra tung tích anh ta." Sắc mặt Laura kỳ quái nói.

"Quái lạ, rõ ràng cậu ấy ở thế giới Nguyên Sơ, người của em sao có thể phát hiện ra cậu ấy?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.

Laura lập tức kể về tình hình của Diệp Phi Ly.

Trên thực tế, đối với vương quốc Kinh Cức có thực lực vô cùng hùng hậu, đại đa số chuyện xảy ra trong chín trăm triệu tầng thế giới đều không thể giấu được.

Tình báo vốn là một nghề kinh doanh cực kỳ dễ kiếm lời.

Mà chim Kinh Cức lại không thiếu tiền.

Cố Thanh Sơn nghe Laura kể xong, cười nói: "Đến đây cũng tốt. Em cho người dẫn cậu ấy tới vương quốc Kinh Cức, hội họp với chúng ta... anh đoán Trương Anh Hào biết tin cũng sẽ tới."

"Bọn họ đều là bạn bè của anh?"

"Đúng, là chiến hữu tốt, đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện."

"Thế thì em đi sắp xếp." Laura nói xong liền đi về phía khoang thuyền.

Tâm tình Cố Thanh Sơn tốt hơn hẳn.

Nếu Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly có thể kề vai chiến đấu cùng mình, áp lực của mình sẽ vơi đi nhiều.

Ai không muốn bên cạnh có vài chiến hữu tin cậy chứ?

Lúc này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt của Lâm khác thường.

Hình như cô nhớ lại chuyện gì, sắc mặt tuy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia bi thương.

Cố Thanh Sơn nhìn vào mắt Lâm, đang định nói gì đó để phân tán lực chú ý của cô.

Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm ứng được gì đó.

... Một suy nghĩ không thuộc về hắn hiện lên trong đầu.

Cùng lúc đó, thuật pháp thế giới vẫn luôn yên lặng từ sau khi hoàn thành bỗng phát động!

Chẳng lẽ là vì nhìn vào mắt Lâm cho nên hoàn thành điều kiện tiên quyết nào đó, kích phát thuật pháp này?

Cố Thanh Sơn âm thầm suy tư.

Đây chính là cơ hội tốt để hiểu về năng lực này.

Hắn không kìm lòng được mà liên tục phát động thuật pháp này, bắt đầu bước tiếp theo của thuật pháp thế giới - chuyển hóa hư thực.

Ngay lập tức.

Lâm, thuyền buồm, dòng chảy hỗn loạn của thời không, thậm chí tất cả đều biến mất trước mắt Cố Thanh Sơn.

Cả thế giới tiêu biến trước mặt hắn.

Xung quanh trống rỗng.

Ngay sau đó, lại có một thế giới lấy tốc độ nhanh như chớp xuất hiện trước mắt hắn.

Không trung bốc lên từng ngọn lửa màu đen đỏ.

Khói đặc cuồn cuộn.

Mặt đất không ngừng trồi sụt, giống như một sinh vật nào đó còn sống.

Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã thấy Lâm.

Lâm mặc một bộ chiến giáp tơi tả, quỳ một gối trước mặt một người phụ nữ đang hấp hối.

Bốn phía tất cả đều là thi thể.

Thi thể loài người.

"Cầu xin người, đừng chết. Kiên trì một chút nữa thôi, có lẽ thông đạo truyền tống sẽ mở ra lập tức." Lâm ôm người phụ nữa, đè nén giọng nói của mình, thấp giọng cầu xin.

Nước mắt theo gương mặt cô không ngừng rơi xuống.

Người kia miễn cưỡng nâng tay lên, lau nước mắt trên mặt Lâm.

"Vô ích thôi, chúng ta đều sẽ chết. Chỉ có con thích ứng với Vực Sâu, có lẽ sẽ sống sót được."

Người phụ nữ cố hết sức nở nụ cười, nói.

Lâm không nhịn được mà bật khóc.

"Mọi người đều bị con hại chết, là con mang mọi người tới đây." Cô nức nở nói.

Nói xong cô lập tức rút ra một con dao, muốn đâm vào tim mình.

Người phụ nữ nọ dùng hết sức lực cuối cùng, cầm chặt tay Lâm.

"Không trách con... Lâm, con phải hứa với ta, nhất định không được tìm chết, phải cố gắng kiên trì."

Người phụ nữ đó phun ra một búng máu, tiếp tục nói: "Lâm, nếu con cũng chết, như vậy cái chết của mọi người sẽ trở nên vô nghĩa."

"Sống sót, sống... thay chúng ta."

Giọng nói của người phụ nữ ấy ngày càng yếu ớt.

Bà đã chết.

Lâm ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu, hét lên một tiếng: "A a a a a a!"

Huyết lệ trào ra từ hốc mắt cô.

Từng đám khí tức không rõ từ bốn phương tám hướng ùa tới, tiến vào thân thể cô.

Thân thể cô bắt đầu từ từ biến hóa.

Cô biến thành một con quái vật nửa người nửa nhện!

"Ta không thể chết được! Ta phải báo thù cho mọi người!"

Cả thế giới vang vọng giọng nói tràn ngập tuyệt vọng của cô.

Cố Thanh Sơn rung động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại...

Lâm ở vực sâu, thi thể ngổn ngang, thế giới không biết kia... tất cả đều biến mất trước mắt hắn.

Ngay sau đó, thế giới nguyên bản đã trở lại.

Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đứng ở trên boong tàu, đưa mắt nhìn Lâm.

Tất cả dường như chưa từng xảy ra biến hóa gì.

Cố Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận cảm nhận bốn phía.

Không sai, đây là thế giới chân thật.

Thời gian dường như chỉ mới trôi qua trong một cái chớp mắt.

Vậy thì vừa rồi thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Mình bắt được một suy nghĩ trong đầu Lâm, sau đó đem nó thế giới hóa, chân thật hóa?

Đây thật ra là thuật pháp thế giới kiểu gì vậy?

Không, bình tĩnh lại đã.

Bình tĩnh.

Một lần thành công cũng không thể chứng minh điều gì.

Muốn hoàn toàn hiểu rõ đầy đủ năng lực của thuật pháp thế giới này, phải thử thêm vài lần...

Lúc này Lâm đã chú ý tới ánh mắt hắn, hỏi: "Cậu nhìn tôi như vậy là có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

"Không, tôi chỉ cảm thấy nhìn cô có vẻ có tâm sự gì đó." Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc nói.

"Cũng không phải tâm sự gì, chẳng qua chỉ là nhớ lại một việc lúc trước."

Lâm bình tĩnh nói.

Cố Thanh Sơn khựng lại, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Quá khứ cũng đã qua rồi, nghĩ lại làm gì?"

Lâm nhìn hắn, khẽ lắc đầu, nói: "Nhưng có một số việc không buông xuống được, nó cứ vĩnh viễn ở trong lòng cậu, từng giây từng phút cậu đều nhớ đến nó. Bởi vì cậu biết, quên nó chính là phản bội quá khứ của mình."

Cố Thanh Sơn im lặng.

Lâm một mình tới trước lan can thuyền, dựa vào đó nhìn hư không vô tận ngoài kia.

Trông cô vô cùng cô đơn.

.......

Cố Thanh Sơn, Lâm, Laura ở trên con thuyền làm từ cây Kinh Cức, dùng phương pháp bí mật nhất để đến khu Kỳ Dị.

Cùng thời điểm đó.

Bên kia.

Một thế giới cách thế giới Ven Biển không xa.

Ma Long Vực Sâu hóa thành hình người, đang đi trên đường lớn phồn hoa cùng một người khác.

"Ngươi nói... những thứ kia các ngươi đều phải thông qua cách mua bán mới có thể biến nó thành của mình, đúng không?"

Người kia hỏi.

Ma Long Vực Sâu liên tục gật đầu: "Đúng, tiền là một vật tượng trưng cho giá trị, được lưu thông phổ biến, có thể dùng để mua các loại đồ vật này nọ."

"Thì ra là thế, khó trách vừa rồi chúng ta ăn cơm không trả tiền lại bị một đám người đuổi theo năm sáu con phố." Người nọ cảm thấy hứng thú nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận