Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2383. Mượn lực (2)


Đánh dấu

Đám sứ giả danh sách xì xào bàn tán.
"Được rồi, đừng lo về thân phận của ta, các ngươi có chuyện gì thì cùng nhau nói đi." Cố Thanh Sơn không nhịn được mà nói.
"Ngươi rất vội?" Một tên sứ giả Trật Tự khác lên tiếng.
"Ta thời gian đang gấp, muốn đi tìm tìm một cái kiện mất đi đồ vật. ." Cố Thanh Sơn nói.
Một tên đại hán thân trên để trần cười như điên: "Ha ha ha ha, có lẽ ngươi căn bản không biết, chỉ dựa vào thực lực được giải phong ấn của ngươi, muốn đùa nghịch trước mặt chúng ta, vẫn không đáng để chú ý đến."
Hắn hoạt động cổ, muốn tiến lên cho Cố Thanh Sơn một bài học.
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Thiên Đế một hơi giết chết ba sứ giả danh sách, ta còn luôn nói rằng hắn ta quá hung ác, hiện tại xem ra không bằng để các ngươi cùng chết ở chỗ này luôn đi."
Đại hán cứng đờ.
Tất cả mọi người không cách nào lại duy trì bình tĩnh.
Chuyện của Thiên Đế, đã khiến tất cả mọi người rất chấn động.
Hiện tại, Cố Thanh Sơn cư nhiên nói ra lời như vậy.
"Phô trương thanh thế." Đại hán trầm giọng mà nói.
Cố Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng cười như điên, nói: "Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho các ngươi."
"Có một bí mật thế này."
"Các ngươi cả tư cách lắng nghe về nó cũng không có, vậy mà cũng dám đến bức bách ta!"
"Nghe cho kỹ —— "
Giọng nói của hắn đột nhiên giương cao, lấy một loại ngữ điệu điên cuồng mà kỳ dị thì thầm: "Bất kể là các ngươi, hay là chúng sinh, đều là một đám đáng thương thôi, không có người nào có thể đào thoát lồng giam —— "
Lời hắn còn chưa dứt, chợt thấy tất cả mọi người trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đám sứ giả danh sách dùng tốc độ nhanh nhất bị truyền tống rời đi.
Chờ bọn họ kịp phản ứng thì mỗi người đã đến một nơi ở đại mộ rồi.
Đại hán kia ngẩn ngơ, nói về phía hư không: "Vì sao đột nhiên truyền tống ta rời đi?"
Trong hư không có một thanh âm cất tiếng: "Vì bảo vệ cái mạng của ngươi."
Đại hán cũng không phải ngốc thật, lập tức tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bí mật kia không thể nghe?"
"Nghe sẽ chết." Trong hư không vang lên tiếng nói.
Đại hán động dung, nói: "Đến tột cùng là bí mật như thế nào —— Từ từ, Thiên Đế giết chết ba vị sứ giả kia, cũng là chết như vậy hay sao?"
"Chính xác." Thanh âm kia nói.
Đại hán rơi vào trầm mặc.
Một bí mật, nghe thôi cũng không nghe được.
Nhưng vì cái gì Cố Thanh Sơn có thể biết được bí mật như vậy?
Đáp án chỉ có một.
Hắn không hề đơn giản như mặt ngoài thể hiện.
— Hắn nhất định có thực lực nào đó, còn chưa được công khai thể hiện ra.
Ngoại trừ đáp án này, không có nguyên nhân khác có thể giải thích được nữa.
Hồi lâu, đại hán chật vật thở ra một hơi, tự nhủ: "Xem ra tạm thời không thể đi gây chuyện với tên Cố Thanh Sơn kia, nếu không một bí mật thôi cũng có thể hại chết người..."
Cảnh tượng tương tự như vậy phát sinh ở mỗi một sứ giả danh sách.
...
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, trên mặt hiện ra vẻ buồn chán.
Vừa rồi hắn nói tới đấy, chính là đoạn mở đầu bí mật của Thiên Đế kia thôi.
Trên thực tế, hắn cũng chỉ biết một câu mở đầu, nội dung phía sau bị danh sách cao nhất che giấu hết rồi.
Vốn cái chuyện lấy bí mật giết người, nếu như đã từng phát sinh một lần, đoán chừng những danh sách kia sẽ có cảnh giác, ngay lúc mở đầu thì đã lập tức cứu người của mình đi——
Nếu như vậy, những sứ giả kia tạm thời sẽ không dám chọc tới mình nữa.
Bọn hắn sẽ sợ hãi bí mật kia.
Nhưng vậy đã đủ rồi.
Hắn sẽ có đủ thời gian đi làm chuyện của mình.
Bằng không, lại phải vắt hết óc đi nghĩ các giết sạch bọn họ.
Một chữ thôi, mệt.
Cố Thanh Sơn vứt bỏ chuyện này, ngược lại yên lặng kêu gọi, nói: "Này... Danh sách."
[Chuyện gì?] Danh sách cao nhất lên tiếng.
"Coi như ta không được chào đón, nhưng trên người của ta cũng có danh sách cao nhất là ngươi mà, cớ sao bọn chúng khinh ta đến mức đó chứ" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ngoại trừ ngươi, không có ai biết ta là danh sách cao nhất, bọn chúng chỉ cảm ứng được ngươi nắm giữ một danh sách có cấp bậc rất thấp." Danh sách nói.
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh hiểu ra ngay.
—— Thì ra là thế!
Lấy thực lực của mình, còn không cách nào gánh vạc được danh sách cao nhất.
Cho dù là những danh sách tận thế kia, một khi biết được danh sách cao nhất nằm trên người mình, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì.
Khó trách có đôi khi danh sách cao nhất cố ý tính sai một vài chuyện, khiến cho chính mình cũng làm ra phản ứng sai lầm.
Nhưng hồi tưởng lại những chuyện kia, cũng chỉ là mấy việc nhỏ râu ria, có đôi khi thậm chí còn làm ra được hiệu quả chính diện.
Nói đi nói lại thì, nếu như nó thật sự là một danh sách cấp thấp, vậy thì làm sao có thể mang mình xuyên qua thời không? Làm sao có thể thống lĩnh tất cả các danh sách cấp thấp, xông thẳng qua cánh cửa thế giới, đi tới mảnh hư không này kia chứ?
"Sách lược tương đối chính xác." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
[Bản lĩnh này ta học được từ trên người ngươi đấy.] Danh sách cao nhất nói.
"Ta?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
[Đúng —— đừng hỏi học cái gì, chúng ta không nói chuyện này nữa.] Danh sách đáp.
Cố Thanh Sơn nghĩ cũng phải.
Hắn gọi ra Thần Kiếm Định Giới Lục Đạo, hỏi: "Ngươi có thể cảm ứng được vị trí của chuôi kiếm không?"
"Đương nhiên, chúng ta đi." Trường Kiếm nói.
"Đi."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận