Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2964. Gặp mặt nói chuyện



Ngay sau đó...
Cả thế giới lẫn hai cũng nữ cùng biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn trở về Bách Hoa điện.
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn, trầm ngâm mà nói: "Ngươi có thể được Địa kiếm chọn làm chủ nhân, kỳ thực cũng coi như có duyên với ta, lại có thể vì cứu đồng bào, đi xa ngàn dặm, hoàn thành đủ loại khiêu chiến, cuối cùng mới đi tới được trước mặt của ta..."
Nàng hơi do dự một lát, rồi nói: "Hiện tại có một vấn đề cực kỳ quan trọng, ta muốn hỏi ngươi." Bách Hoa tiên tử nói.
Cố Thanh Sơn trả lời: "Xin Tiên Tôn cứ hỏi."
Bách Hoa tiên tử quan sát Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh, hỏi: "Trong nhà ngươi còn có ai không? Vì sao tòng quân?"
Bách Hoa tiên tử vừa nói, vừa âm thầm sử dụng một pháp quyết.
Bất cứ lời nói dối nào, đều không thể lừa gạt được nàng.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, lập tức phản ứng được, lần gặp mặt này đã tới thời điểm quyết định cuối cùng.
Hắn suy nghĩ, rồi ôm quyền nói: "Bẩm Thánh nhân, lúc tại hạ tuổi còn nhỏ phụ mẫu tại hạ đã rời đi, một mình ta tự kiếm sống mà lớn lên, hiện giờ yêu ma đang loạn thế, ta muốn mình trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất, sau đó nghĩ cách làm cho tất cả mọi người đều sống sót."
"Nói như vậy thì ngươi lại là một cô nhi..." Bách Hoa tiên tử cố ý hỏi: "Bản thánh hơi tò mò, một người tự kiếm sống mà lớn lên, có cảm giác gì?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta đã từng cảm nhận được sự cô độc, nó có tốt có xấu..."
Hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Thực tế thì dựa theo lời nói mình từng nói, có lẽ vẫn có thể làm cho Tạ Đạo Linh xúc động.
Bởi vì từ thời đại Thượng Cổ tới nay, nàng vẫn luôn là lẻ loi một mình.
Nàng là cô nhi.
Thế nhưng...
Thật sự muốn nói lại lời nói trong quá khứ sao?
Mọi thứ... đều đã khác biệt, chẳng lẽ mình vẫn nói câu nói đó?
Cố Thanh Sơn hơi lắc đầu, nói tiếp: "Sau một thời gian cô độc lâu dài, ta đã từng gặp được rất nhiều người, bọn họ là những người cùng chung chí hướng với ta, là người thân của ta, là người nguyện ý bảo vệ chúng sinh, là cường giả trong tim vẫn có sự hi vọng."
"Từ đó về sau, coi như ta vẫn là một người liều mạng cầu sinh trên chiến trường, thế nhưng ta vẫn luôn biết, ta đã không phải chỉ có một thân một mình."
"Cũng không phải một thân một mình?" Bách Hoa tiên tử lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn nói với giọng bình tĩnh: "Đúng vậy, những người mà ta muốn bảo vệ, cho dù bọn họ đang ở nơi nào, hoặc đang trải qua điều gì, ta vẫn có thể rõ ràng một chuyện, đó chính là trái tim của bọn họ đều ở cạnh ta, cùng ta nhìn về một hướng."
"Mà kiếm của ta tồn tại là vì bảo vệ bọn họ... khi trong lòng ta có kiếm, chưa bao giờ ta lại cảm thấy cô độc lần nữa."
Trong đại điện, giọng nói của hắn vẫn đang vang vọng, tới khi mọi âm thanh đều biến mất.
Đôi mắt Bách Hoa tiên tử khép hờ, có vẻ như đang tự hỏi điều gì đó.
Vài chục giây sau.
Nàng bỗng mở mắt ra, mỉm cười nói: "Cố Thanh Sơn, ngươi có muốn gia nhập vào Bách Hoa tông của ta hay không?"
"Đương nhiên là tại hạ nguyện ý gia nhập Bách Hoa tông."
Cố Thanh Sơn nói với giọng nghiêm túc.
Lại trở lại chủ tuyến thời gian, nếu như có chuyện gì làm cho Cố Thanh Sơn thấp thỏm không yên đó là có thể gia nhập Bách Hoa tông hay không.
Giờ phút này, Tạ Đạo Linh đã tự mình lên tiếng hỏi, cũng đại biểu rằng mọi thứ đều kết thúc.
Tảng đá trong lòng Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
"Rất tốt."
Trên mặt Bách Hoa tiên tử có lụa trắng che đi, thế nhưng trong giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ thì ngay cả Cố Thanh Sơn đều cảm thấy được.
"Ninh Nguyệt Thiền đưa cho con một cây cung sao?" Nàng bỗng hỏi.
Cố Thanh Sơn đành phải thừa nhận: "Đúng thế."
Bách Hoa tiên tử tự nhiên cười, trong mắt ẩn chứa ý sâu xa, nói:
"Cũng tốt, là đồ đệ của bản Thánh, đương nhiên có thể xứng với nàng."
"..." Cố Thanh Sơn không phản bác được.
Lần trước, cũng bởi vì mình dùng cung bắn cá đen, đã bị nàng phát hiện được.
Mà lần này nàng lại dùng lệnh bài làm vật dẫn, thấy được những hình ảnh cũ, đương nhiên cũng thấy được cảnh tượng Ninh Nguyệt Thiền tặng cung.
"À đúng rồi, con là một kiếm tu nhỉ, nàng không đánh con đấy chứ?"
"Con đã cứu nàng một mạng, với lại hình như nàng vẫn chưa biết con là một kiếm tu."
"Ha ha ha, thì ra là thế, tuyệt vời!"
Bách Hoa tiên tử cười nhẹ, đã thể hiện ra một mặt khác biệt hoàn toàn khi trước.
"Con là đồ đệ thứ tư của ta, để ta suy nghĩ chút, nên đặt cho con danh hiệu gì đây."
Cố Thanh Sơn nói nhỏ: "Thánh... không, sư phụ, Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền vẫn đang chờ người tới cứu đó."
Bách Hoa tiên tử cũng nói: "Vi sư lại đã quên mất chuyện này, cũng nên đi cứu bọn họ rồi... Thế nhưng trong bốn người, con là nam tu nhỏ tuổi nhất, phải đặt danh hiệu là gì mới êm tai đây?"
Một lát sau...
Tạ Đạo Linh mới nói tiếp: "Danh hiệu của con rất quan trọng, mà con lại là hạt giống kiếm tu, cũng là đồ đệ thứ tư của ta, ta thấy danh hiệu của con nên gọi là..."
Nàng hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: "Tam Thế Đồng Tử?"
Cố Thanh Sơn im lặng.
Sư tôn vẫn như vậy...
Ừm, vẫn xấu bụng như cũ.
Cố Thanh Sơn chắp tay, nói với giọng cung kính: "Sư tôn, danh hiệu này có vẻ như không có bất kỳ thứ gì liên quan tới hạt giống kiếm tu hay là đồ đệ thứ tư của người cả mà."
"Cũng đúng..." Sắc mặt Tạ Đạo Linh trở nên nghiêm túc hơn trước, tiếp tục suy tư: "Như vậy, ta quyết định rồi, danh hiệu ban đầu của con chính là Thị Kiếm Đồng Tử."
Thị Kiếm Đồng Tử?
Danh hiệu này...
Thế nhưng trước kia không có chuyện này mà.
Cố Thanh Sơn đang cảm thấy kỳ lạ thì đã được Tạ Đạo Linh giải thích: "Con mới có mười mấy tuổi, lại được Thần kiếm nhận chủ trước tảng đá xanh, trước sự chứng kiến của vô số người, việc này đã không thể ẩn giấu được, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị vô số người tu hành ghen ghét."
"Vi sư ban cho con danh hiệu là 'Thị Kiếm Đồng Tử', là để cho người trong thiên hạ biết được chủ nhân của Thần kiếm vẫn là vi sư, mà con chỉ là nghe lệnh của ta, cầm kiếm hộ ta vậy."
"Cứ như vậy, đám người tu hành sẽ không ghen ghét con nữa, cũng không dám có bất cứ ý đồ xấu nào cả."
Sau khi nàng nói xong.
Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn:
"Ngài được danh hiệu mà cả thế giới công nhận: Thị Kiếm Đồng Tử."
"Đây là danh hiệu mà chính miệng Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh - một trong ba Thánh nhân trong thiên hạ ban tặng, sắp lưu truyền rộng rãi trong giới tu hành."
Hết chương 2964.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2965
Bạn cần đăng nhập để bình luận