Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2214. Hoa lan (1)


Đánh dấu

Huyện lệnh cười ha ha hai tiếng, đứng dậy, đi đến phía trước mấy người kia, ngừng lại để cẩn thận nghiệm chứng. "Các ngươi nhìn xem, hai người này là trùm thổ phỉ, chỉ mỗi tên thôi trên tay đã đẫm máu của mười mạng người, đầu của bọn chúng đắt nhất; còn thủ hạ của bọn chúng, mỗi tên đều phạm không ít bản án, cho nên vẫn coi như đáng giá tiền." Huyện lệnh say sưa mà bình luận. "Đúng vậy thưa đại nhân." Công sai kia đứng bên cạnh đáp lời. Hắn đưa mấy tờ treo thưởng tới cho Huyện lệnh xem. Huyện lệnh nhìn thoáng qua, hỏi: "Cố Thanh Sơn." "Ta đây." Cố Thanh Sơn nói. "Người có năng lực lại lòng mang địa phương như ngươi, cũng không thấy nhiều trong khu vực ta quản hạt, ngươi có yêu cầu gì, hiện tại có thể nói ra." Huyện lệnh nói. "Ti chức không muốn làm Người gác cổng nữa." Cố Thanh Sơn nói. "A, thì ra là thế, ngươi thật là một người thông minh." Huyện lệnh ý vị thâm trường mà nói. "Vậy xin đại nhân tác thành." Cố Thanh Sơn ôm quyền nói. Huyện lệnh cầm mấy tờ giấy treo thưởng kia, trong lòng yên lặng tính nhẩm số tiền một lần, lúc này mới lên tiếng: "Lão Lưu, Tuần Thủ trong huyện chúng ta còn mấy người?" Công sai kia nói: "Đại nhân, lần trước bọn họ ra khỏi thành làm việc, không theo hiệu lệnh mà hành động, chẳng những làm hỏng việc, người thì chật vật chạy về." "Một đám giá áo túi cơm!" Huyện lệnh mắng một câu, giương mắt đi về phía Cố Thanh Sơn. Cái đám hoàn toàn dựa vào đi cửa sau kia luôn không làm nên trò trống gì. Người gác cổng trước mắt này có thể giết đạo tặc, cho dù là thừa cơ những tên đạo tặc kia say rượu, vẫn xem như có chút can đảm, có bản lĩnh tài giỏi vượt qua thử thách. —— Còn thức thời hiểu rõ thời thế nữa. Người như vậy dùng cũng thoải mái hơn. Huyện lệnh đã đưa ra quyết định, mở miệng nói: "Người gác cổng họ Cố, không bằng ngươi cứ lưu tại trong huyện, làm một Tuần Thủ thế nào?" Cố Thanh Sơn còn chưa nói chuyện, công sai bên cạnh sớm đã thúc giục: "Có thể lưu lại trong huyện, mạng này của tiểu tử ngươi xem như ổn thỏa, còn không mau cảm tạ trấn trưởng đại nhân?" "Đa tạ đại nhân." Cố Thanh Sơn nói. —— Lúc ấy sau khi rời khỏi thôn hai giờ, lại phát hiện đường núi đã sớm bị cắt đứt, căn bản không còn đường đi được. Hắn vốn còn muốn đi vòng qua, lại đi nửa đường lại tận mắt nhìn thấy ngọn núi xa bên ngoài có một con rết to lớn xuất hiện từ trong đất, ăn hết sạch một thôn dân nào đó. Bất đắc dĩ, hắn lại lui về sau, từ đường thủy kéo lấy bè trúc kia đi xuống xuôi dòng. —— Nếu cô gái kia có thể đoán được hắn đến, như vậy nàng nhất định rất quen thuộc hoàn cảnh bốn phía. Đường thủy hẳn là tương đối an toàn. Quả nhiên, bè trúc đi gần nửa ngày cũng đã đến huyện thành nơi đây. Chính mình đã mất đi ký ức, giờ phút này không biết tình hình bên ngoài như thế nào, lựa chọn tốt nhất chính là nán lại nơi này một đoạn thời gian trước, chậm rãi quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, thu thập tình báo, sau đó cân nhắc kỹ hơn. Huyện lệnh thấy hắn chấp thuận, lập tức cười nói với người bên cạnh: "Được, dẫn hắn xuống dưới, thả lệnh bài —— " Ông ta nhìn nhìn chuôi đao sắt vụn trên người Cố Thanh Sơn, bổ sung: "Dẫn hắn đi lãnh trang bị chế thức, cũng cho đủ tất cả chi phí, nghỉ ngơi cho tốt một đêm, ngày mai lại đến gặp ta." "Vâng." Công sai liền dẫn Cố Thanh Sơn đi xuống. Hai người đi ra khỏi cửa, một đường đi vào nơi chế trang bị, đầu tiên là ký tục danh, nghiệm thân phận, nhận lệnh bài và một bộ giáp da định chế. Công sai kia lại nói: "Người gác, không đúng, phải gọi ngươi là Cố tuần thủ mới đúng, về sau chúng ta đều là người một nhà, ta thấy ngươi cũng thức thời, vừa rồi đã đi thông báo các vị đồng liêu —— hôm nay thì không kịp rồi, tối ngày mai mọi người mới mở một buổi chào đón ngươi, ngươi thấy thế nào?" Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Đa tạ Lưu lão ca, sau này ta đi theo ngươi lăn lộn rồi, lần sau ta sẽ đặc biệt mời lại lão ca." Lưu Tuần Thủ cười ha ha một tiếng, gật gù đắc ý nói: "Có thể giết đạo tặc, là một người có bản lĩnh, lão Lưu ta thì rất thích hậu bối có bản lĩnh, đi, chọn binh khí đi."
Lòng Cố Thanh Sơn cứng lại. Giết đạo tặc thì đã là gì? Loại chuyện nhỏ nhặt này lại được trưởng quan và đồng liêu nhiều lần đề cập, chẳng lẽ có kỳ quặc gì hay sao? Hắn lặng yên suy nghĩ, đồng thời đi cùng Lưu Tuần Thủ vào kho binh giới. Chỉ thấy nơi này có bày ra không ít binh khí chỉnh chỉnh tề tề, đao, thương, côn, bổng, cung, chùy, búa, kiếm, còn có một số ám khí. Cố Thanh Sơn theo bản năng đi đến trước một thanh Trường Kiếm, đưa tay muốn đi lấy ngay. Chỉ một thoáng, trong hư không bật ra hai chữ nhỏ màu đỏ tươi: [Không thể!] Cố Thanh Sơn nhạy bén đến cỡ nào, tay gần như sắp đặt lên thân kiếm, thấy thế thì lập tức thu hồi lại. Phía sau truyền đến tiếng nói của Lưu Tuần Thủ: "Ha ha, Cố lão đệ, kiếm khí cũng không phải người bình thường chơi được đâu đấy." Mặt Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn hỏi: "Đây là kiếm sao? Ta lớn lên ở sơn thôn, chưa bao giờ thấy qua binh khí cổ quái như vậy." Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi không ngừng xuất hiện: [Cầm kiếm chắc chắn sẽ kích phát thức tỉnh sức mạnh của ngươi.] [Ngũ Hành chưa định, nhân gian chưa ổn, mọi kẻ Thánh Tuyển đều đánh mất thực lực, giờ phút này nếu ngươi thức tỉnh, tất sẽ khiến cho toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi chú ý, chuyện xâm nhập trái phép lập tức thất bại.] [Nhớ lấy!] Cố Thanh Sơn yên lặng xem hết, bất động thanh sắc đi đến một bên, đưa tay nắm chặt một thanh trường đao. "Vẫn quen dùng đao hơn." Hắn lên tiếng. Lưu Tuần Thủ đồng ý, nói: "Đương nhiên, đao là dùng tốt nhất, kiếm thì bất lợi cho vung chặt, người bình thường đều dùng không quen." Cố Thanh Sơn đeo đao lên bên hông, lại chọn lấy một cây trường cung định chế, sau đó thì khẽ gật đầu với Lưu Tuần Thủ. Lưu Tuần Thủ nhìn sang hắn, chỉ cảm thấy hắn mặc giáp da vào, dáng vẻ cầm cung cầm đao rất có khí thế, tán thán: "Cái này, thanh đao sắt vụn và cung săn của ngươi đều có thể vứt đi đi." Hai người ra khỏi cửa, xuyên qua các ngõ hẻm trên đường phố trong huyện thành, đi thẳng vào một tiểu viện tử yên tĩnh. Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, trời dần dần tối lại. Lưu Tuần Thủ dẫn Cố Thanh Sơn tới cửa viện, đưa một chìa khóa cửa qua, nói: "Cái viện này cho ngươi dùng, ngươi lại nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta tới đón ngươi." "Đa tạ Lưu ca." Cố Thanh Sơn nói. Lưu Tuần Thủ khoát khoát tay, nghênh ngang rời đi. Cố Thanh Sơn cầm chìa khoá mở cửa, tiến vào sân, đóng cửa lại, mở túi tiền mang theo bên người ra. —— Rỗng tuếch. Lương bổng mới phát cả một hạt bụi cũng không còn sót lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận