Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2339. Nghe Trộm (2)


Đánh dấu

Hắn lau nước mưa tạt vào mặt, kiểm tra chiến giáp một lần, sau đó buộc chặt đao cung.
“Thực sự phải hành động cả đêm sao?” Lão yêu tinh hỏi.
“Ừ, ta đang suy nghĩ đi vào con đường kia.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa đồ văn minh Hàn Vũ để lại chỉ rõ con đường đi thông vào mộ phần nguyên thủy.
Lão yêu tinh nói: “Ngươi muốn một mình đi tới tận cùng hay là muốn gặp Thánh Tuyển Giả khác?”
“Ngươi có cách gì sao?” Cố Thanh Sơn cảm thấy bất ngờ.
“Ừ, một ít yêu thuật bói toán.” Lão yêu tinh nói.
“Trước đây ta quyết định một mình hành động, nhưng còn bây giờ ta lại muốn gặp gỡ nhười khác, cho dù chỉ là gặp mặt vậy thôi ta cũng có cách nghe ngóng được một vài tin tức.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được rồi, giao cho ta!” Lão yêu tinh nói.
Chỉ thấy lão bay ra ngoài, lơ lửng giữa trời đêm, dùng mũi ngửi ngửi khí tức gió đêm thổi tới.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: “Này, không phải ngươi nói dùng yêu thuật bói toán sao? Sao lại đi ngửi thế kia?”
Lão yêu tinh nói mà không thèm quay đầu lại: “Ngươi thì biết cái gì, mũi ta đây có năng lực động vật hệ thần bí, có thể tìm ra con đường nào có người.”
Cố Thanh Sơn nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Quả thực hắn không hiểu yêu thuật.
Nhưng trên đỉnh đầu lão yêu tinh nhanh chóng hiện ra dòng chữ được viết bằng văn tự của yêu tinh:
[Con đường này không được...]
[Ừm, con đường bên cạnh cũng không được, tràn đầy khí tức hấp hối...]
[Ôi? Ôi chao!]
[Con đường này an toàn, hơn nữa... ta đã ngửi thấy mùi tiền!]
[Nghe nói ngay từ đầu các Thánh Tuyển Giả đã bị phong ấn thực lực.]
[Đã lâu không giết người phóng hỏa rồi, vừa lúc chơi khô máu một phen, kiếm chút tiền dưỡng lão!]
Câu nói sau cùng vừa nhảy ra, Cố Thanh Sơn liền thấy lão yêu tinh bỗng nhiên xoay người, chỉ vào một hướng rồi lớn tiếng nói:
“Chúng ta đi bên này!”
Cố Thanh Sơn im lặng nhìn lão.
Lão yêu tinh cũng là một nhân vật đỉnh cao.
Lão yêu tinh thấy hắn không nhúc nhích gì, vỗ ngực nói: “Yên tâm, nhóc Cố, thuật bói toán của ta rất linh, đảm bảo đi theo phương hướng này sẽ đụng phải người!”
Cố Thanh Sơn đang muốn phản đối, bỗng nhiên mạch suy nghĩ xoay chuyển.
Lão yêu tinh lại ăn gian rồi, hoàn toàn không phong ấn thực lực.
Lục Đạo có thể chấp nhận chuyện này sao?
Trong lòng hắn âm thầm hỏi danh sách.
Danh sách đáp: [Yên tâm, bộ tộc Yêu Tinh vốn là chủng tộc kỳ diệu nhất, đại diện cho phương diện không thể tưởng tượng được bằng chân lý, mọi danh sách và hư không đều hoan nghênh bọn họ, Lục Đạo Luân Hồi cũng vậy.]
[Có yêu tinh tham gia vào Lục Đạo Tranh Hùng là một chuyện tốt đối với Lục Đạo Luân Hồi, pháp tắc của nó sẽ sinh ra một phần thuộc về yêu tinh, nó sẽ hoan nghênh.]
Cố Thanh Sơn lập tức yên tâm.
“Đi thôi, đi theo con đường ngươi nói.”
“Vậy mới đúng chứ.”
Hai người đi ngược dòng chảy, dọc theo con đường nhỏ bên bờ sông đi về một hướng nào đó.
...
Khoảng chừng nửa canh giờ sau.
Cố Thanh Sơn dừng bước, rút trường đao bên hông ra.
Lão yêu tinh ngửi không khí một cái, nói: “Không có dao động chiến đấu, không có người sống... Đã kết thúc rồi.”
Hai người cùng tiến lên phía trước.
Chỉ thấy mười cỗ thi thể chìm trong nước mưa, máu tươi không ngừng lan ra.
“Ôi? Sao bọn họ lại mặc chiến giáp có kiểu dáng giống ngươi thế?” Lão yêu tinh hỏi.
“Bọn họ là người của Thiên Đình... Là thế lực đối địch với ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão yêu tinh tức khắc cười rộ lên, nói: “Ngươi đúng là đồ gian trá, mặc chiến giáp của kẻ địch là muốn giả làm người của bọn họ sao?”
“Một thu hoạch ngoài ý muốn thôi.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Lão yêu tinh bỗng nhiên biến sắc, nói nhanh: “Có người đang đến gần, hình như thực lực còn không tệ, chúng ta có cần né tránh trước không?”
Cố Thanh Sơn đang muốn bước đi, đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chiến giáp trên người mình, rồi lại nhìn đám thần tiên Thiên Đình trên mặt đất.
Kiểu áo dám không khác nhau là bao.
“Không... Ta ở đây xem xem sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi đi trốn một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đối mặt chính diện? Còn có cả mai phục?” Lão yêu tinh hưng phấn nói.
“Ta nhớ kỹ lúc yêu tinh muốn trốn thì không ai có thể tìm được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không sai, vậy ta đi trốn trước đây.”
“Ừ, nếu có người ra tay với ta thì ngươi mới có thể ra tay.” Cố Thanh Sơn dặn dò.
"Không thành vấn đề!"
Lão yêu tinh nhảy vào trong bụi cỏ, lăn một chút đã không còn thấy tăm hơi.
Cố Thanh Sơn lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh hai cỗ thi thể, dùng máu trên mặt đất bôi lên áo giáp, lên người, trên đầu, bôi khắp nơi, sau đó tìm một cỗ thi thể che lên nửa người mình.
Hắn nằm xuống.
Phát động Điều Khiển Thần Thánh.
Hắn đã chết.
Hiện tại hắn đã là một phần tử trong những thi thể này.
Không lâu sau.
Một trận gió mạnh thổi tới.
Hai gã Thánh Tuyển Giả được che phủ bởi một bóng mờ xuất hiện.
“Đều chết hết rồi.”
“Ừ.”
Hai người nhanh chóng đoán được tình hình trước mắt, tạm thời yên tâm.
Một người nói: “Đại nhân, tên Thiên Đế kia đúng là có chút bản lĩnh, nhân vật đại diện của hai loại danh sách hợp tác vây giết gã, nhưng vẫn để gã trốn thoát.”
Tên còn lại hừ một tiếng, nói: “Có thể lẻn vào Lục Đạo Luân Hồi từ sớm, còn có thể làm Thiên Đế, chắc chắn không thể khinh thường.”
“Đại nhân, chúng ta tiếp tục lên đường sao?”
“Không... Ở đây chờ thêm một hồi, nhân vật đại diện của hai loại danh sách sắp đến gặp ta.”
“Vâng.”

“Ầm ầm ầm...”
Trong bầu trời đêm tăm tối vang lên một loạt tiếng sấm sét.
Mưa xối xả.
Toàn bộ thế giới chìm trong một màn hơi nước.
Hai người đứng bên cạnh đống thi thể ngổn ngang, lẳng lặng chờ đợi.
Người cầm đầu mặc chiến giáp màu vàng, sau lưng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, trên người không ngừng tỏa ra ánh sáng, uy thể nổi bật.
Đáng tiếc, hắn đeo một chiếc mặt nạ, khiến cho người ta không thể nào thấy rõ gương mặt thật sự.
Phương xa truyền đến một tiếng chim hót chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận