Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1897. Đại Ca Đến Rồi!


Đánh dấu
Lúc này, mọi người mới giật mình. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Đại Ca vẫn không hề lên tiếng.
Mọi người quay sang, chỉ thấy Đại Ca đang cúi đầu, giống như đang trầm tư chuyện gì.
Sắc mặt của hắn ta tái nhợt đến đáng sợ.
Trước giờ Barry luôn có mối quan hệ tốt với Đại Ca, lúc này lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chắc hẳn anh cũng biết được ít nhiều?”
Yết hầu của Đại Ca nhúc nhích lên xuống, khàn giọng nói:
“Trí nhớ của tôi chỉ là một mảnh mơ hồ.”
Hắn ta nói chuyện bằng giọng điệu rất kỳ lạ: “Bên trong dòng sông vận mệnh, một khi nhân quả đã được xác định thì nhất định sẽ không thay đổi. Cho nên, nơi có thể thao tác thường nằm ngay bên trong quá trình Nhân - Quả. Vì thế, tôi đã chôn sáu Phong Ấn Chương trong quá khứ, dùng chúng để trói buộc tiến trình của lịch sử, khiến nó không phát sinh thay đổi gì quá lớn. Mãi cho đến khi Cố Thanh Sơn trở lại quá khứ, tôi mới tin rằng đã đến thời cơ tốt, có thể dựa vào sức mạnh của cậu ấy lấy về sáu Phong Ấn Chương.”
“Tại sao lại là anh ấy?” Mèo Con không nhịn được, hỏi.
“Bởi vì chỉ có cậu ấy mới có thể quay về quá khứ và sử dụng sức mạnh “Xuyên Tạc”. Mà trong quá khứ, tôi đã sớm chừa ra một vị trí rồi. Chỉ khi nào cậu ấy xuyên về thời đại Tuyên Cổ, tất cả lịch sử mới được xác định hoàn toàn và vững chắc.” Đại Ca nói.
Đại Ca lau mồ hôi trên trán rồi run giọng nói tiếp.
“Nhưng hôm nay tôi mới biết, có một tồn tại mà tôi không thể phát hiện vẫn luôn ẩn núp bên trong dòng sông thời gian, lẳng lặng chờ Cố Thanh Sơn đến thời đại đó. Nó đang thay đổi Nhân - Quả lịch sử, khiến toàn bộ quá khứ và tương lai đều đang thay đổi kịch liệt.”
Dạ Như Hi phản bác: “Không đúng, tôi nghe nói Nhân - Quả không thể thay đổi, chỉ có quá trình mới bị khống chế và thay đổi. Vừa rồi anh cũng nói như vậy mà.”
Đại Ca thở dài, nói: “Tình huống đang diễn ra lúc này đây là bởi vì nhân quả lịch sử không được thành lập. Thế giới quá khứ, hiện tại và tương lai đang bị thay đổi nhanh chóng.”
“Có thể làm được chuyện như vậy... rốt cuộc là tồn tại như thế nào?” Dạ Như Hi hỏi.
Đại Ca lắc đầu: “Không biết. Nó che giấu quá tốt, ngay cả khi sức mạnh của tôi ở thời kỳ đỉnh phong, tôi cũng không phát hiện ra được.”
“Cố Thanh Sơn có biện pháp đối phó với nó không?” Trương Anh Hào hỏi.
“Thực lực của nọ vượt qua cả vạn thần, có thể thay đổi nhân quả và hết thảy. Bây giờ, tình huống của Cố Thanh Sơn rất nguy hiểm, có thể phải chết trong nháy mắt.” Đại Ca nói.
Barry hỏi: “Nói thẳng đi, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Đại Ca ngẩng đầu nhìn nóc nhà, im lặng thật lâu.
Đột nhiên, trong góc tường truyền đến một giọng nữ rất vội:
“Đại Ca, anh còn nhớ không? Anh nhất định có biện pháp giúp cậu ấy, không phải sao?”
Laura.
Laura đã lén lút trốn ở đây.
Nàng có năng lực “Vạn Giới Che Chở”, không bị bất cứ một ai phát hiện.
Đại Ca nhìn Laura.
Laura xông lên, nắm lấy tay hắn ta, nói: “Em đã từng sở hữu một cánh tay cụt hệ Kỳ Quỷ. Nó chính là chí bảo của Kinh Cức bọn em. Em đã đưa nó cho Cố Thanh Sơn, anh ấy dùng nó để tóm lấy anh và cứu anh lên phi thuyền của bọn em đấy. Anh còn nhớ không?”
Đại Ca gật đầu.
Laura nắm chặt tay của hắn ta, nói tiếp: “Anh và Cố Thanh Sơn chính là những người đi cứu nhau, đây chính là sự việc mà hệ Kỳ Quỷ thừa nhận. Anh nhất định có thể cứu anh ấy!”
Đại Ca nhìn Laura, bỗng nhiên mỉm cười.
“Tôi... không chắc rằng liệu mình có làm được hay không?”
Hắn ta lắc đầu, buông cánh tay Laura ra.
Ánh sao vô tận tràn ngập trên người hắn ta, giống như bầu trời đầy sao.
“Tôi đã mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại cái mạng cuối cùng này. Chút hơi tàn này của tôi còn có thể phát huy tác dụng gì?”
Đại Ca lui lại từng bước một, bước vào trong ánh sao chói lòa.
“Thôi được rồi, mặc kệ sinh tử, tôi nên đến thời đại Tuyên Cổ một chuyến... Dù sao đó cũng là thời đại của tôi.”
Thân hình của hắn ta dần dần biến mất trước mặt mọi người.
...
Trên thềm đá băng lãnh âm u, Mạc mở mắt ra.
Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm Reneedol, nửa ngày cũng không di chuyển.
Trên mặt Reneedol có dính chút tro, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến dung mạo của nàng.
Nàng vẫn tuyệt sắc vô song, là một khối bảo thạch sáng ngời, là chủ nhân của tất cả sao trời.
Phát hiện mình đang bị Mạc nhìn chăm chú, Reneedol khẩn trương quan sát chung quanh, thấp giọng hỏi: “Huynh phát hiện được chuyện gì thế?”
Mạc nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.
“Không có gì.”
Cậu ta nói xong, sau đó xoay người sang chỗ khác nhìn chung quanh.
Chỉ thấy nơi này là một thềm đá hình xoắn ốc, cuối thềm đá là một cánh cửa.
Dấu chân yêu tinh thuận theo thềm đá hướng lên trên, chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.
Dưới thềm đá là rất nhiều đồ vật chồng chất, cao gần bằng bốn người.
Nhóm bọn họ đành phải thuận theo thềm đá chạy đến cánh cửa kia.
Cố Thanh Sơn đi sau cùng, thỉnh thoảng rút một hai món từ vật phẩm cao như núi kia nhìn xem, sau đó lại ném xuống.
Tất nhiên là Mạc hiểu Cố Thanh Sơn đang làm gì.
“Rod, có tìm được vật gì hữu dụng hay không?” Cậu ta vừa chạy vừa lên tiếng hỏi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu: “Không có phát hiện gì, chỉ có vài món cực kỳ uy lực nhưng đã bị hư hỏng, đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm.”
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn nhìn thấy thi thể của một con dã thú bên trong chồng vật phẩm. Hắn dừng lại ngay lập tức rồi quay người bay xuống chộp lấy thi thể kia, nhấc bổng nó lên.
Đây là xác của một con hổ già, dù đã chết nhưng vẫn còn tản ra vẻ tàn ác kinh người.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên đầu con hổ, phát động Lời Thì Thầm Của Tử Vong: “Tỉnh lại đi.”
Con hổ trong nháy mắt hóa thành tro bụi, biến mất trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Lời Thì Thầm Của Tử Vong là năng lực pháp tắc Tử Vong, có thể giúp cho hắn trò chuyện cùng người chết.
Nhưng tại sao con hổ này thậm chí bị tan biến luôn cả thi thể vậy?
Bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ:
[Thi thể này là sinh vật thuộc về Lục Đạo Luân Hồi, mệnh hồn đã trở về, không chịu pháp tắc Tử Vong thế giới Tuyên Cổ trói buộc.]
Trở về…
Đó chính là thế giới Hoàng Tuyền.
Dựa theo pháp tắc của thế giới Tuyên Cổ, sau khi chúng sinh chết sẽ quay về thế giới Phủ Bụi, không còn bước vào Sinh giới.
Lục Đạo Luân Hồi là sáu thế giới khép kín tuần hoàn, chúng sinh vĩnh viễn chuyển đổi giữa sinh và tử, không bao giờ chấm dứt.
Hừ...
Hóa ra thế giới mà nó thuộc về là thế giới khác, nên sau khi chết thì cũng đi đến nơi khác.
Cố Thanh Sơn thu tay lại, nhanh chóng quay lại chỗ mọi người.
“Hay là chúng ta bay lên luôn đi.” Xích Hộc ghé vào tai hắn nói.
“Quá cao, không biết phía trước có nguy hiểm gì không, chúng ta nên đi chậm một chút.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong lòng hắn.
“Cố Thanh Sơn, tôi là Đại Ca.”
Cố Thanh Sơn chấn động, vội vàng đáp lại: “Tại sao anh lại đến đây? Anh đang ở đâu?”
“Bây giờ tôi chính là Mạc.” Đại Ca đáp lại.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Mạc hơi gật đầu với hắn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn thay đổi.
Một người khác đang chiếm cơ thể của Mạc.
Điều này cũng giống như Reneedol, làm sao hắn có thể tùy tiện tin tưởng được?
“Anh nói anh là Mạc? Cùng một thời không không thể dung nạp hai người giống nhau được. Anh có gì chứng minh thân phận của anh không? Nếu như không, tôi sẽ ra tay với anh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi và cậu chính là người sẽ cứu lẫn nhau. Cậu đã dùng cánh tay gãy hệ Kỳ Quỷ của Laura để cứu tôi.” Đại Ca nói rồi giải thích thêm: “Tôi còn để lại một vài thủ đoạn ngay trên người mình, cho nên tôi mới có thể trở lại thời đại này, tương đương với việc sống lại một lần.”
“Vậy tại sao anh lại trở về? Anh còn bất tử nữa không?” Cố Thanh Sơn liên tục hỏi.
“Nguyên nhân trở về thì đợi lát nữa tôi sẽ nói chi tiết với cậu. Bây giờ tôi đang trong cơ thể một thiếu niên, không còn là cơ thể Vực Sâu Vĩnh Hằng, có thể chết bất cứ lúc nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận