Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 671: Người mở đường


Chương 671: Người mở đường
“Vậy em cứ ở ngoài đi, dù sao em cũng mới mười hai tuổi.”

“Lời này là có ý gì? Anh cũng chỉ lớn hơn em có sáu bảy tuổi.”

Nói đến vấn đề tuổi tác, Laura liền chán nản.

Cô bé ghét nhất người khác nói mình tuổi còn nhỏ!

Cố Thanh Sơn nói: “Anh sợ em…”

Laura xen lời hắn: “Cố Thanh Sơn, em đã thấy nhiều thứ hơn anh đấy, hơn cái người đến từ thế giới rời rạc là anh, em có thể cung cấp chút thông tin cho anh.”

“Nhưng tuổi tác của em còn quá nhỏ, anh lo rằng…”

“Ngay cả bạn gái mình anh còn không giải quyết được, còn bị cô ấy nhốt, anh lấy đâu ra lòng tin lo cho người khác?”

Đây đúng là không còn cách nào phản bác.

Cố Thanh Sơn buông thõng tay, nói không ra lời.

Hắn bỗng nhiên ý thức được một việc.

Cuối cùng Thần Hi Chi Quang vẫn phát động chiến tranh.

Trật Tự Ma vương bắt đầu lan tràn ở Abruzzo.

Ý nghĩa của điều này là cuối cùng công chúa vẫn bị Thần Hi Chi Quang bắt được.

Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào tiểu công chúa đang tức giận.

Đúng vậy.

Cô bé là then chốt để ngăn cản Thần Hi Chi Quang.

Không thể để cô bé một mình ở lại chỗ này, bằng không một khi bị phát hiện, kết cục của cô bé nhất định rất thảm.

“Được rồi, chúng ta cùng vào, bây giờ lập tức xuất phát, đừng để lỡ thời gian.”

Cố Thanh Sơn liền thả Địa Kiếm vào trong hư không.

Một tay hắn cầm sợi tơ hư không, một tay đỡ Laura.

“Lúc này mới giống một người thân sĩ.” Laura nói.

Cô bé đỡ tay Thanh Sơn, niệm câu thần chú.

Một màn ánh sáng hiện lên.

Hai người biến mất khỏi căn phòng.

Lúc họ biến mất, quả cầu thủy tinh lửng lơ giữa không trung, lặng yên chui vào bánh ngọt hai mươi tầng.

Bánh ga-tô đang nứt ra nhanh chóng đóng lại, kem bên ngoài cũng phủ lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bánh ga-tô hai mươi tầng toàn những loại quả trân quý hiếm có, mùi bơ nhàn nhạt tản ra không khí, hương thơm cực kỳ mê người.

Dựa vào thân phận của đám người cao quý, sau khi bước vào phòng cũng giống như chim Kinh Cức biết kiềm chế bản thân.

Bọn họ biết lễ nghi thể hiện sự cao quý, nhất định sẽ không định làm gì bánh ngọt.

...

Lạnh.

Lạnh thấu xương.

Trên băng nguyên, vài đốm đen tiếp tục tiến về phía trước.

Tô Tuyết Nhi khịt mũi, cẩn thận tránh khỏi dòng người, một mình đi trên đường.

Mỗi một khắc trôi qua.

Cô lại phiền muộn thở dài, nhìn chăm chú vào dòng chữ nhỏ sáng trên võng mạc.

[Chúc mừng ngài, vì ngài là Thiên Tuyển mở đường, đây là quà tặng của chim Kinh Cức, xin mời xác nhận.]

Ngay sau đó, một hộp tùy chọn bật lên.

[Chấp nhận / Từ chối]

Tô Tuyết Nhi trực tiếp nói: “Từ chối”

Một hàng chữ nhỏ khác lại xuất hiện.

[Hãy trình bày lý do từ chối.]

[Không có lý do gì.]

[Không có lý do từ chối lời mời của Mồi Lửa, xếp hạng của ngài bị giảm xuống.]

Đến câu nói cuối cùng, dòng chữ nhỏ sáng và hộp tùy chọn dần biến mất.

Đến khi tất cả đều đã biến mất khỏi tầm mắt, Tô Tuyết Nhi căm tức nói: “Ngươi không thể ẩn cái thông tin này đi sao?”

Từ lúc cô tiến nhập cái thế giới này tới nay, thông tin như vậy xuất hiện rất nhiều lần rồi.

Tô Tuyết Nhi mới vừa nói xong, một giao diện khác hiện lên trước võng mạc của cô, nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ.

[Xin lỗi, đây là Mồi Lửa của Chư Giới Tận Thế Online, tôi không có cách nào ẩn nó đi.] Hệ thống nói.

Đây là hệ thống của Tô Tuyết Nhi.

“Mồi Lửa này, nó còn có thể tới tìm ta nữa không?” Tô Tuyết Nhi hỏi.

[Ngài chỉ cần trả một điểm hồn lực, tôi sẽ trực tiếp ẩn đi tin tức của nó.]

“Ẩn đi.” Tô Tuyết Nhi dứt khoát nói.

[Lựa chọn sáng suốt, như hệ thống đã cảnh cáo, đây là trật tự nhập ma, ngài tuyệt đối không thể bị nhiễm.]

“Coi như không nhập ma, ta cũng không cần hai hệ thống… nếu không phải vì muốn thấy Thanh Sơn, ta căn bản cũng không cần hệ thống gì cả.”

Giọng của Tô Tuyết Nhi trở nên lạnh lùng.

Hệ thống nói: [Dùng lý trí giải quyết vấn đề này, giả như không có sự tồn tại của tôi, Mồi Lửa có xác suất lừa bịp ngài rất lớn, nhập vào cơ thể ngài.]

“Được rồi, tùy người đi!”

Tô Tuyết Nhi bất cần nói.

Trong lúc trao đổi thì cách đó không xa truyền đến một tiếng “Đánh”.

Tô Tuyết Nhi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người ngã trên mặt đất.

Cô kìm lòng không đậu muốn đi đến nâng người kia dậy, nhưng mới vừa bước được một bước, thì không thể không dừng lại.

Mấy bóng người xông lên, chỉ hai ba nhát đã giết chết được người kia ngã xuống đất.

Một làn ánh sáng hồng từ thi thể bay lên, nhập vào trên người mấy người kia.

“Ôi chao, ấm áp quá.” một người cảm khái nói.

“Đúng vậy, kỳ thực chúng ta không phải giết hắn, chỉ là tiễn hắn rời khỏi thế giới này,” Tên còn lại cười hì hì nói.

Những người khác mặt không thay đổi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian rất gấp, muốn có phần thưởng lớn, cần phải nhanh chóng vượt qua băng nguyên, chạy tới chỗ tiếp theo.

Ngược lại con người này cũng không chết thật, nhiều lắm chỉ là rời khỏi quá sớm, phần thưởng sẽ kém một chút.

Căn bản là mọi người không có thời gian để ý những chuyện như vậy.

Đúng vậy, dựa theo quy tắc đã công bố của Thần Hi Chi Quang, không có ai chết ở chỗ này.

Chém giết lẫn nhau sẽ mang lại một số lợi ích và phần thưởng.

Nếu ai đó phải đối mặt với vùng đất chết, ảo ảnh về cái chết sẽ được lưu lại tại đó.

Còn con người này, ngay lập tức sẽ bị truyền tống về Abruzzo.

Tô Tuyết Nhi híp con mắt xinh đẹp, lẳng lặng nhìn cỗ thi thể kia.

Con người này, từng giúp mình một lần trong chiến đấu.

Tuy là đây chẳng qua chỉ là một lần hỗ trợ nho nhỏ, tuy là Tô Tuyết Nhi căn bản không cần hỗ trợ như vậy, nhưng cô vẫn nhớ kỹ ý tốt của đối phương.

Giữa gió tuyết, thi thể đang chìm vào trong lớp băng tuyết.

… Hắn thật sự sẽ trở về Abruzzo sao?

Tô Tuyết Nhi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô cố ý giảm bớt tốc độ, đợi khi mấy người kia bỏ đi, lặng lẽ trở về, chạm vào cỗ thi thể kia.

… Chư Giới Tận Thế Online

Gió tuyết gào thét.

Trên bang nguyên, dòng người không ngừng tiến về phía trước.

Nơi đây quá lạnh, hơn nữa còn thường xảy ra bạo động.

Ai cũng muốn nhanh chóng đi khỏi đây.

Tô Tuyết Nhi đi sau cùng.

Cô đứng trước cỗ thi thể kia, lẳng lặng quan sát.

Lúc này, hơn một nửa thi thể đã chìm vào băng nguyên rồi.

Tô Tuyết Nhi nhìn thi thể dần dần chìm xuống, âm thầm nghi hoặc.

Cô bước lên mặt băng.

Cảm xúc cứng rắn mà bóng loáng từ lòng bàn chân truyền đến.

Kỳ quái, mặt băng cứng rắn như thế, sao thi thể có thể chìm vào đó?

Tô Tuyết Nhi vung tay lên, quyền trượng liền xuất hiện ở trong tay cô.

Dùng quyền trượng chỉ vào cỗ thi thể kia, Tô Tuyết Nhi mặc niệm nói: “Cướp hồn.”

Quyền trượng lại bất động.

Thi thể cũng không phản ứng chút nào.

Tô Tuyết Nhi ám thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bất luận sinh linh nào cũng đều có hồn lực, nhưng cổ thi thể này không có.

Vậy theo đó mà suy đoán, con người này không hẳn đã chết mà là trở về Abruzzo thôi.

Tô Tuyết Nhi yên lòng, cất bước chạy về con đường phía trước.

Trên, gió tuyết càng ngày càng lớn.

Cô phải vượt qua lực lượng người tham dự lớn thì việc chiến đấu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Mới vừa đi ra mấy bước, Tô Tuyết Nhi lại hơi do dự.

Cảm giác luẩn quẩn trong lòng mãi không rời đi.

Cô là người thừa kế của Huyết Hải, đã được Huyết Bào Ma Chủ dốc lòng bồi dưỡng nên có một nhận thức sâu sắc riêng biệt.

... Có vẻ có chỗ nào đó không đúng lắm.

Tô Tuyết Nhi dừng bước, quay lại chỗ thi thể.

Chỉ trong mấy lần thở, thi thể hầu như sắp chìm hết vào băng nguyên.

Nhìn cảnh tượng quỷ dị này, Tô Tuyết Nhi cắn răng.

Nếu đã ra tay thì chi bằng triệt để luôn đi.

Cô vung quyền trượng lên, chỉ vào thi thể nói: “Huyết nhục của người hầu, ngươi sẽ phụng dưỡng chủ nhân Huyết Hải!”

Đây là thuật pháp cao cấp của Huyết Hải, có thể lấy huyết dịch điều khiển thân thể, chiến đấu một lần nữa.

Nhưng vì linh hồn không còn tồn tại trong thân thể nên huyết nhục của người hầu còn thiếu sót rất nhiều ký ức, cho nên chỉ có thể ngẫu nhiên sử dụng kỹ năng lúc còn sống.

Quyền trượng khẽ chấn động.

Thuật pháp thành công.

Thi thể chìm trong băng tuyết dần dần động đậy.

Nó giãy dụa kịch liệt trong lớp băng, băng tuyết xung quanh người nó nhanh chóng vỡ ra, nó chui ra.

Thi thể từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Tô Tuyết Nhi, quỳ xuống.

Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, nó trung thành với cô.

“Tấn công đằng sau.”

Tô Tuyết Nhi nhìn chăm chú vào thi thể, âm thầm phát mệnh lệnh trong lòng.

Cỗ thi thể kia hô lên một tiếng dài, vung nắm đấm đầu tiên, vung về phía sau, tung ra ngọn lửa mờ tối.

Ánh lửa lóe lên trong bão tuyết rồi biến mất.

Tô Tuyết Nhi im lặng nhìn khung cảnh này, cô chỉ cảm thấy lạnh cả người, cái lạnh xông thẳng lên đầu.

Đúng vậy, con người này đã đồng hành với tất cả những người tham gia từ khi mới bắt đầu, sau khi vượt qua vô số khó khăn, thì đến được băng nguyên.

Hắn ta quả thực biết chiêu thức quyền pháp Hỏa Nguyên Tố đó.

Dựa theo quy tắc của thuật pháp Huyết Hải, thi thể giả tạo sẽ không bị thao túng.

Chỉ có với thi thể có sinh mệnh, mới có thể được tiếp nhận chế độ nô lệ của Huyết Hải.

… Hay nói cách khác, cỗ thi thể này chính là người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận