Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2234. Vừa chạy vừa tấn công (1)


Đánh dấu

Khi nó nói chuyện, một cái đầu khác lại mở to miệng, hút sạch sương mù xám trở về.
Cố Thanh Sơn yên lặng mà nhìn nó, rồi xòe tay ra, dùng totem trên bàn tay nhắm thẳng vào quái vật.
Quái vật kia cũng phát hiện điều này, cho nên một cái đầu nhỏ nhất ở trên lưng bỗng cắn về phía hư không, lôi ra một tấm lá chắn bằng trúc màu đen ra che trước người.
Lời nói của cái đầu trung tâm mang theo chút chiến ý: "Hì hì, thần kỹ Lục đạo sao? Đáng tiếc rằng cấp bậc quá thấp, ngay cả việc gãi ngứa cho ta cũng không đủ."
Cố Thanh Sơn hơi do dự.
Hắn đã trải qua vô số chiến đấu, được chứng kiến vô số tồn tại kinh khủng, cho nên có thể cảm giác được một cách đại khái là quái vật này có thực lực như nào.
Thực lực hai bên chênh lệch cực lớn, coi như mình dùng thần kỹ của người đàn ông trung niên kia, cũng không thể giết chết cái tên này.
Với lại hiện tại mình không biết cái gì cả, cho nên không thể thông qua lời nói của đối phương, tìm hiểu được bất cứ tin tức tình báo nào cả.
Như vậy...
Được rồi.
Cố Thanh Sơn thở dài, cũng không kích hoạt thần kỹ trong lòng bàn tay của mình ra.
Hắn xua tay về phía quái vật: "Không chơi nữa, bái bai."
"Ha ha ha ha! Lại còn chào tạm biệt với ta nữa!"
Quái vật năm đầu cười lên một cách điên cuồng, rồi nói với giọng mỉa mai: "Muốn chạy sao? Ta đã bố trí hai mươi chín loại nguyền rủa bao vây ngươi lại, ngươi chỉ có thể trở thành thức ăn của ta mà thôi!"
"Cũng chưa chắc."
Sau khi nói xong, Cố Thanh Sơn kích hoạt thần kỹ Ác Quỷ đạo - Lôi Quỷ!
Cả người hắn bỗng hóa thành một tia sét, bay ra khỏi tường thành, rơi xuống nơi hoang dã, rồi chỉ trong chớp mắt đã chạy xuyên qua một khu vực cực kỳ bao la rộng lớn.
Chỉ trong nháy mắt, đã không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của hắn nữa cả.
Vào lúc này, trên tường thành mới vang lên từng tiếng nổ khi nguyền rủa bị phá hủy, tổng cộng là hai mươi chín lần vang lên.
Quái vật năm đầu kia vẫn đang sững sờ ở trên bầu trời, cả nửa ngày sau cũng không phản ứng lại được.
Bỗng nhiên!
Một tia chớp từ nơi xa hiện lên.
Cố Thanh Sơn lại xuất hiện trên tường thành một lần nữa.
Hắn nhún vai, rồi nói với quái vật trên bầu trời kia: "Xin lỗi, nếu như ngươi đã muốn ăn ta, như vậy ta cũng có một câu lời kịch còn quên chưa nói" "
"Ta sẽ trở lại." (Nupakachi)
Nói xong, hắn lại hóa thành một tia sét, bay ra khỏi tường thành, rơi xuống khu hoang dã, rồi xuyên thẳng qua khu vực rộng lớn bao la, biến mất trong vầng hoàng hôn tuyệt đẹp.
Quái vật năm đầu ngẩn người cả nửa ngày, sau đó gầm lên giận dữ làm chấn động cả vùng trời này.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn đã chạy quá xa, cũng không thể nghe thấy nữa.
Một tia chớp lướt qua mặt đất, bay vụt đến phương xa. Chỉ giây lát sau. Lôi điện tản ra, Cố Thanh Sơn hiện thân. Hắn mượn quán tính chạy chậm mấy bước hướng về phía trước, sau đó dừng lại trên một vách đá, nhìn về phía trước. "Thật sự là một nơi hoang vu..." Thiên địa là một mảnh tiêu điều. Bông tuyết rơi xuống từng mảnh, theo gió mà tung bay. Phía dưới vách núi là con sông băng rộng lớn bao la, cứ mãi kéo dài đến ngọn núi xa đang bị băng tuyết bao trùm. Cố Thanh Sơn cẩn thận mà nhìn một lát, vẻ mặt dần dần nặng nề đi. Trên nền con sông băng cũng không phải không có thứ gì, tương phản, nơi đó hiển hiện vô số các cung điện điêu tàn không cách nào đếm hết. Những cung điện này dù đã rách nát rồi, bị băng tuyết bao trùm, nhưng vẫn tỏa ra một khí thế hung ác không thể nói rõ. —— Cái gọi là chiến tranh Ngũ Hành, đến cùng là thứ gì kia chứ? Cố Thanh Sơn không ngừng suy tư trong lòng, nắm bọc hành lý thật chặt, buộc chắt đao và cung, hắn bò xuống dọc theo rìa của vách núi. Mặc dù đã mất đi thực lực, nhưng hắn thường xuyên tu tập võ kinh mà Lâm truyền thụ, đối mặt với một vách núi thì vẫn không thành vấn đề. Ước chừng một lúc lâu sau, hai chân hắn dẫm vào trong làn tuyết. Lúc này tuyết rơi lớn hơn. Cố Thanh Sơn híp mắt nhìn lại phía trước, chỉ thấy bên ngoài mười bước bị gió tuyết triệt để che kín, thị lực đã không cách nào nhìn rõ được mọi thứ. Trong những quần thể cung điện phương xa, không ngừng truyền đến các loại tiếng vang kỳ quái. Từ trước đến nay Cố Thanh Sơn chưa từng nghe thấy những âm thanh này. —— Chúng như đến từ những thứ bí ẩn vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Đột nhiên, hắn như có cảm giác gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
"A..." Ngoại trừ phát ra một tiếng thở dài mang ý khó hiểu, Cố Thanh Sơn đã không nói ra được gì nữa khác. Thật sự là quá mức rung động —— Thì ra vách núi kia vốn không phải là vách núi, mà là một tượng đá khổng lồ. Bởi vì cách quá gần, Cố Thanh Sơn không thấy rõ được đến cùng thì toàn bộ pho tượng điêu khắc cái gì. Hắn không ngừng thối lui về hướng nơi xa, tận lực rời xa pho tượng, lúc này rốt cuộc mới thấy rõ hình dạng thật của nó. —— Đó là một người khổng lồ bằng đá đang nhắm nghiền hai mắt. Người khổng lồ này vẫn không phát ra bất cứ động tĩnh gì, cứ như vật chết. Cố Thanh Sơn lẳng lặng cảm nhận mấy giây. Đúng vậy, thật sự như vật chết. —— Chẳng trách gì mình không lập tức cảm ứng được có vấn đề. Hắn nhìn vào đối phương, thử thăm dò hô một tiếng. Người khổng lồ bằng đá không có bất kỳ phản ứng nào. Cố Thanh Sơn rút trường đao ra, dùng sức chém thật sâu vào tảng đá đó. Người khổng lồ vẫn không tỉnh lại. Cố Thanh Sơn tăng lớn cường độ, lại chém. Trên tảng đá văng ra hỏa hoa tứ phía, phát ra một tiếng chám trong trẻo. —— Không có bất kỳ phản ứng nào. Ngủ quá say à? Hay là, cái tên này thật sự đã chết? Hắn thu đao, thần xui quỷ khiến mà đưa tay đặt lên trên người người khổng lồ bằng đá. Một cảm giác thân thiết khó hiểu bỗng sinh ra. —— giống như người khổng lồ này có liên hệ tự nhiên với hắn vậy. Cố Thanh Sơn đứng ngay trong gió tuyết, yên lặng dò xét người khổng lồ này. Thân thể của người khổng lồ đá có một bộ phận lớn là bị tuyết đọng che kín, chỉ có thể nhìn thấy chút dáng hình, lại không cách nào thấy rõ toàn thân của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận