Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1660. Tiểu Điệp (2)


Đánh dấu
Tiểu Điệp cảm nhận được ý tốt của hắn, cười giúp hắn rót thêm trà, chầm chậm nói: "Không được, lúc ta sinh nở đã bị những người kia vây đánh, cho nên con của ta sinh ra cũng chỉ sống được vài hơi thở... Một khắc cuối cùng, ta dùng một cách bí mật để biến đứa trẻ thành ma, lại dùng linh hồn mình kết nối với linh hồn nó, phải chịu hơn một nửa cái chết của nó, mới có thể giúp nó sống lại."
"Nếu ngươi đảo ngược thời gian, ta và đứa nhỏ cũng vẫn gặp tình trạng đó, không có gì thay đổi."
"Vả lại nó đã lớn rồi, nếu ngươi đưa ta trở lại lúc đang có bầu... Nó cũng không thể quay lại được, lúc đó ta không biết sẽ có điều gì xảy ra."
Cố Thanh Sơn nghe, không nói gì.
Đúng vậy, nhiều khi, mọi việc không phải cứ quay về quá khứ là có thể giải quyết.
Có một số người, số phận đã được định sẵn là một bi kịch ngay từ đầu, chỉ là không biết hướng đi cuối cùng sẽ là gì...
Cố Thanh Sơn cẩn thận hỏi: "Con của cô đâu? Tại sao ta không thấy?"
Tiểu Điệp trả lời: "Đi học, bọn nó ở ký túc xá, cuối tuần mới về."
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, trong lòng thả lỏng.
Hắn thở dài một hơi, bưng lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tiểu Điệp quan sát phản ứng của hắn, hơi mỉm cười.
Cố Thanh Sơn ngồi dựa vào ghế, tùy ý nói: "Thành Hư Không nhận tất cả tồn tại, nên các cô định cư ở đây luôn rồi?"
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta vẫn ổn." Tiểu Điệp bưng lấy chén trà, ánh mắt sáng lên.
"A, đúng, ta luôn tự tin rằng thuật ẩn náu của mình rất tốt—— Vậy lúc nãy trong quán bar, cô làm sao thấy được ta?" Cố Thanh Sơn tò mò hỏi.
"Ta để lại dấu ấn trên người ngươi, ta cảm nhận được nó." Tiểu Điệp nói.
"Thì ra là thế." Cố Thanh Sơn giật mình.
Tiểu Điệp nói: "Ngươi rất cẩn thận, làm việc chuyên nghiệp, cũng có tài năng. Ta đoán có lẽ ngươi sẽ có cơ hội ra khỏi chín trăm triệu tầng thế giới, đi vào thám hiểm trong dòng chảy hư không hỗn loạn, cho nên đã để lại dấu ấn."
Cô duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn một cái trên ngực Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy trên ngực hắn lấp lánh một chùm ánh sáng, rồi biến mất ngay lập tức.
"Trong cuộc đời mỗi người, chỉ có thể dùng dấu ấn này một lần —— nếu ngươi bị giết chết, dấu ấn này sẽ đưa linh hồn và máu thịt của ngươi trở lại thành Hư Không, sống lại lần nữa." Tiểu Điệp nói nhỏ.
"Mạnh như vậy! Ta đã có được sự sống rồi, một người phụ nữ còn có đứa nhỏ như cô, nên giữ lại cho mình sử dụng." Cố Thanh Sơn cảm động nói.
"Không có gì, ngươi còn trẻ, sức mạnh quá yếu, cần nó hơn ta." Tiểu Điệp vẫy tay nói.
Lòng Cố Thanh Sơn nặng nề.
Cuối cùng Tiểu Điệp và nhóm Barry cũng được gặp nhau một lần.
Vì trả ơn mà cô lại tặng mình món quà giá trị đến vậy.
Tiểu Điệp nhớ lại, nói: "Bởi vì ta và con của ta quá kì lạ, cho nên lúc sắp ra khỏi thế giới Huyền Không, ta đã nhận được lời mời, dấu ấn này chính là lễ vật cho lời mời đó của bọn chúng."
Cố Thanh Sơn nói: "Chờ một chút, bây giờ cô cũng thuộc về một tổ chức đúng không?"
Tiểu Điệp nói một cách đương nhiên "Đúng vậy, ta là giáo viên chuyên môn ở Hung Ma Tháp, phụ trách dạy hai môn Phệ Hồn và Thực Giới. Đúng rồi, con ta cũng học ở đó."
Cố Thanh Sơn: "..."
Trong căn phòng nhỏ, hai người vẫn đang nói chuyện.
"Cho nên hiện giờ Barry và Mèo Con đang ở trên đảo hoang thời gian, vừa tăng cường thực lực bản thân theo cách của Trật Tự, vừa di chuyển đến một thời điểm nhất định trong tương lai?" Tiểu Điệp hỏi.
"Đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Một mình ngươi trở về lúc Vực Sâu Vĩnh Hằng và thế giới Ác Quỷ vừa bắt đầu chiến đấu, đi vào thành Hư Không, là vì tới thế giới Ác Quỷ giở chút thủ đoạn chọc ngoáy gì đó?" Tiểu Điệp lại hỏi.
"Đúng vậy, chuyện này không cần giấu cô, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Đảo hoang thời gian kia cũng vẫn đang trôi về phía tương lai, không ai có thể thay đổi." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Điệp lo lắng nói: “Hừ, hóa ra đám người ở thế giới Ác Quỷ muốn chống lại tất cả chín trăm triệu tầng thế giới, Barry và Mèo Con chắc chắn sẽ đánh nhau với bọn chúng... Thế nhưng sức mạnh của thế giới Ác Quỷ rất lớn, lần này rắc rối rồi."
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn rất thoải mái trước mặt Tiểu Điệp, không nói dối câu nào.
Ngay cả dấu ấn cứu mạng đối phương cũng cho mình, còn từng cứu mình một lần, nên chẳng cần gì phải giấu những chuyện này.
Tiểu Điệp nghĩ một hồi rồi liếc mắt dò xét Cố Thanh Sơn, hỏi: "Ngươi phát triển nhanh thật đấy, có điều muốn chống lại thế giới Ác Quỷ... Ta quên hỏi ngươi, ngươi lấy thân phận gì ở thành Hư Không?"
"Ta là thích khách ở Công hội Thích Khách." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Điệp lập tức khinh thường: "À, hóa ra là Công hội Thích Khách, đây chính là một tổ chức nổi tiếng xấu xa."
Cố Thanh Sơn im lặng.
Danh tiếng Hung Ma Tháp của các cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Dường như biết hắn suy nghĩ gì, Tiểu Điệp nói: "Đáng tiếc ngươi là Nhân tộc thuần chủng, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi đến Hung Ma Tháp làm trợ giảng, như vậy, người của thế giới Ác Quỷ không dám đụng vào ngươi."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Thực lực của cô bây giờ thế nào?"
"Không có gì đáng nói, mỗi ngày ta phải đi dạy, còn phải chăm sóc con, nên chỉ mạnh hơn ngươi một chút." Tiểu Điệp nói.
Cố Thanh Sơn tiếp tục im lặng.
"Nhưng chuyện này không liên quan gì tới thực lực, mà bởi vì thế giới Ác Quỷ sợ đắc tội bọn ta." Tiểu Điệp nói tiếp.
Cố Thanh Sơn càng tò mò, hỏi: "Tại sao?"
"Tháp chủ của bọn ta là Thôn Phệ Chi Chủ nổi tiếng ở hư không, mà trên tay Phó tháp chủ của bọn ta có vài mảnh vỡ của thế giới Ác Quỷ." Tiểu Điệp nói.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, lẩm bẩm nói: "Hẳn là... sử dụng cái này để uy hiếp?"
"Đúng, một khi người của thế giới Ác Quỷ không nghe lời, tháp chủ của bọn ta sẽ ăn những mảnh vỡ thế giới kia. Như vậy, cho dù có một ngày hắn ta có lòng trắc ẩn, lấy những mảnh vỡ kia ra, thì chúng mãi mãi cũng đã trở nên bẩn thỉu, không thể xóa sạch." Tiểu Điệp nói.
"Nếu như Ác Quỷ đạo dung hợp được mảnh vỡ thế giới như thế thì sẽ có chuyện gì xảy ra?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Điệp đắc ý nói: "Toàn bộ thế giới Ác Quỷ đều có mùi hương kỳ dị tản ra, trên khắp thế giới sẽ dần dần xuất hiện các loại bệnh dịch và bệnh tật, cho đến một trăm triệu năm sau, tình trạng này mới dần dần biến mất."
Cố Thanh Sơn lại im lặng lần nữa.
Phương pháp kiềm chế thế lực kiểu này, thật sự là...
Rất kỳ diệu, khiến người ta vô cùng rung động.
Nếu nhìn từ góc độ của thế giới Ác Quỷ, một thế giới đầy mùi hương kỳ dị mà muốn đi chinh phục toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi, vậy không phải quá sức rồi sao?
Ai sẽ phục bọn chúng chứ?
Thảo nào lúc ở quầy rượu, ông lão kia vừa nhìn thấy Tiểu Điệp, cũng phải nhận lỗi thật mau.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận dấu ấn kia.
Lại nói, mình chưa bị thật sự giết chết một lần nào.
Linh hồn rời khỏi cơ thể là giả chết.
Lúc đến thời Thượng Cổ, Lâm luôn mang theo ba đồng tiền đi bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cứu bản thân.
Sở dĩ mình có thể sống sót trong biết bao nhiêu trận chiến, đều là bởi vì cảm giác đối mặt với tử vong đã giúp mình phát huy toàn bộ sức mạnh.
Đây mới thật sự là đường tắt giúp chiến sĩ tiến bộ nhanh chóng.
"Tiểu Điệp, ta có chuyện muốn cô giúp."
"Chuyện gì?"
"Xin hãy hủy dấu ấn này đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Hả? Thứ tốt như vậy, ngươi lại không muốn?" Tiểu Điệp kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, trước đó ta không biết tác dụng của nó còn tốt, giờ đã biết... Sau này ta chiến đấu với người khác, sẽ nghĩ đến chuyện mình còn có một cái mạng, không còn hứng thú chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Điệp nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, cười nói: "Không ngờ người vẫn rất thú vị."
Nàng hơi nâng tay lên một chút, liền có một con bướm tỏa ánh sáng nhạt xuất hiện giữa các ngón tay.
"Đi, nói cho Bách Túc rằng người nhà của ta tới, ta muốn đưa vật kia cho người nhà, hỏi hắn ta có được hay không."
Bươm bướm vỗ vỗ hai cánh, lập tức biến mất vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận