Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1557. Thần Du


Đánh dấu
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy mình đã lấy lại quyền khống chế thân thể.
“Lần này ngươi đã hoàn thành tế lễ Thế Giới, đồng thời lĩnh ngộ tế vũ tầng thứ tư. Hãy nhớ, phải thường xuyên luyện tập, tranh thủ nâng cao điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh thật nhanh.” Giọng nữ khàn khàn nói.
“Vâng, đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Giọng nữ khàn khàn lại tiếp tục: “Ngươi tự giải quyết cho tốt, hy vọng có một ngày ngươi có thể tới thế giới Phủ Bụi.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, nói: “Tiền bối, ta từng đi qua hành lang bí mật, từng đến được chỗ của Người khổng lồ Nguyên thủy ở trong tầng mây. Nếu như có thể, ta sẽ đến thế giới Phủ Bụi ngay bây giờ, được không?”
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cổ tay mình nóng rực lên.
Vùa cúi đầu nhìn, chính là sợi dây Vân Đồ kia.
Giọng nữ khàn khàn vang lên: “Sợi dây thừng may mắn này chính là chìa khóa đi qua tầng mây, đến thế giới Phủ Bụi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể mang theo nhiều nhất một người, cũng chính là chủ nhân của sợi dây này.”
“Còn nữa, có lẽ ngươi không thể đến đó trong một khoảng thời gian ngắn... Ta sẽ dùng một chút nguyện lực cuối cùng ở trên người ngươi, giúp ngươi vẽ ra cảnh tượng tương lai trong thức hải, nhìn xem rốt cuộc tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Phải nhớ, đừng chết.”
Câu này vừa cất lên, giọng nữ biến mất.
Nàng đi rồi.
Cố Thanh Sơn chợt cảm thấy mình đang lơ lửng.
Hắn nhìn xuống dưới, thấy bản thân mình đứng ở ngay kia, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Mình đây là...
Cố Thanh Sơn còn đang nghi hoặc, Giao diện Chiến Thần hiện lên dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Chú ý, bởi vì thuật tương lai nào đó không biết, ngài đã sản sinh hiệu ứng Thần Du.]
[Thần Du: Linh hồn hóa thành quang ảnh, bị vây trong hình ảnh hư ảo của tương lai, có thể thấy được một số việc có thể xảy ra, hoặc là chuyện đã xảy ra trong tương lai.]
Câu cú mặc dù nghe thật trúc trắc, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn hiểu được.
Bất cứ ai xuyên không trở về quá khứ, đoạn thời gian ở tương lai vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước chứ không đứng yên chờ đợi.
Một loạt quang ảnh theo đó xuất hiện.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy Tô Tuyết Nhi đầu tiên.
Thân thể cô trần truồng, nằm trong một bể chứa tràn đầy chất lỏng trong suốt, chìm trong giấc ngủ say.
Cô đang tiến hóa.
Lúc Cố Thanh Sơn nhìn qua, trên người cô bỗng nhiên hiện ra một đạo hư ảnh.
Linh hồn của cô từ trong thân thể bay ra ngoài, đầy ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Sơn.
Cô bay lên, hai tay chạm vào quang ảnh của hắn, cách không hôn môi một cái.
“Chờ anh đến.”
Cô mở miệng, dùng khẩu hình mà nói.
Quang ảnh nhanh chóng trôi đi.
Cố Thanh Sơn không kịp đáp lại đã tiến vào một chùm quang ảnh tương lai khác.
Hắn thấy được Vực Sâu Vĩnh Hằng, thấy được Thần Sinh Mệnh, thấy được Quỷ Vương đang chật vật mà đi.
Sau đó.
Con ngươi khổng lồ kia xuất hiện.
Thần Sinh Mệnh phải nhận một kết cục đầy tuyệt vọng, ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Con ngươi khổng lồ bỗng nhiên xoay lại, nhìn về phía quang ảnh Cố Thanh Sơn.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Toàn bộ quang ảnh tan đi, một giây sau, hắn phát hiện mình lại ngưng tụ thành quanh ảnh một lần nữa.
Một hình ảnh mới xuất hiện.
Người của thế giới Ác Quỷ thoát khỏi Vực Sâu Vĩnh Hằng, tùy ý lui tới trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Bởi phần lớn chiến sĩ đều theo Cố Thanh Sơn trở về quá khứ, những tu sĩ ác quỷ gần như không hề gặp phải sự cản trở nào, không có gì bất lợi.
Chúng sinh bị giết, bị bắt làm nô dịch chẳng khác nào chó lợn.
Từng mảnh vỡ lục đạo thế giới bị đám ác quỷ thu thập, mang đi.
Hình ảnh lại chuyển.
Ba gã Quỷ Vương đang bí mật bàn bạc gì đó cùng với một vài người.
Bọn họ đã đạt được thỏa thuận, sau đó cùng nhau thi triển thuật pháp, đo lường tính toán gì đó.
Một luồng ánh sáng thuật pháp từ trong tay của một vị Quỷ Vương lan ra trong không trung, ngưng tụ lại thành một hình ảnh thế giới.
Cố Thanh Sơn nhìn thế giới này, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Thế giới Nguyên Sơ.
Bọn họ muốn làm gì thế giới Nguyên Sơ?
Torng lòng hắn căng thẳng.
Hình ảnh tan đi rồi lại ngưng tụ thêm một lần nữa.
Thế giới Mông Muội.
Hết thảy bộ xương khô màu đen đều biến mất.
Cả vùng đất đều là những bắp thịt màu đen đnag không ngừng nhúc nhích.
Khóe miệng thi thể khổng lồ trào máu, thở dốc từng hơi.
Nó có vẻ đang hấp hối.
Vốn dĩ trên người nó chỉ còn lại có khung xương, nhưng lúc này đây lại có rất nhiều cơ thịt màu đen từ trên người nó mọc ra, ngọ nguậy.
Mà điều quỷ dị là những cơ thịt màu đen ấy dường như chẳng phải là thân thể của nó, mà chúng có ý chí độc lập riêng.
Mặc dù thanh Xích Ma Thần Thương này cường đại, không ngừng cắt xẻ mớ thịt đang ngọ nguậy kia, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ có thể bảo đảm cho phần đầu của thi thể khổng lồ không bị những thớ thịt ấy bao phủ lấy.
Ngay lúc này, thi thể khổng lồ bất ngờ phát hiện Cố Thanh Sơn.
Trong tất cả những quan ảnh tương lai, cũng chỉ có nó phát ra âm thanh: “Vậy mà ngươi có thể thấy được tương lai!”
Cố Thanh Sơn nhìn nó.
Nó chỉ còn phần đầu lộ ra bên ngoài, còn phần thân thể dính với cây trụ đồng đều bị bắp thịt màu đen bò đầy.
Rốt cuộc đây là cái gì?
Trong lòng Cố Thanh Sơn phát lạnh, mở miệng nói: “Kiên trì một chút, chờ ta đến tương lai sẽ đến cứu ngươi ngay!”
Thi thể khổng lồ mệt mỏi nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
“Không, đừng tới, cánh cửa thế giới sắp bị công phá rồi.”
Cố Thanh Sơn không khỏi ngơ ngẩn.
Thi thể khổng lồ nói: “Tương lai chỉ có cái chết, ngoài ra không có gì khác.”
“Sống trong quá khứ đi, vĩnh viễn đừng đến tương lai.”
Hình ảnh tan biến, quang ảnh một lần nữa ngưng tụ.
Một hình ảnh cuối cùng xuất hiện.
Tạ Đạo Linh cưỡi một con rồng khổng lồ, bay lượn trong hư không vô tận.
Phía trước nàng là một cô gái được bao quanh bởi vô số những điểm sáng như ngôi sao.
Cô gái này chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng ở sau lưng nàng có vô số thế giới đang lâm vào hủy diệt.
Con ngươi Cố Thanh Sơn đột nhiên co rụt lại.
Hắn đã từng gặp cô gái này.
Reneedol!
Không ngờ nàng ta lại gặp sư tôn!
Không.
Không đúng.
Nhìn dáng vẻ của nàng ta, là đang chờ sư tôn.
Trong lòng hắn dần căng thẳng.
Chỉ thấy Reneedol nhìn Tạ Đạo Linh, nhẹ giọng nói: “Trải qua vô số năm tháng, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Bây giờ, ngươi nên bị hủy diệt vĩnh viễn.”
Nàng ta vươn tay.
“Không!” Cố Thanh Sơn thình lình quát lên một tiếng.
Bỗng nhiên, toàn bộ quang ảnh tan biến.
Tất cả hóa thành bóng tối, không còn thấy được gì nữa.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên mở mắt ra, há mồm thở dốc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Thanh Sơn.”
Có người vỗ lên bờ vai của hắn.
Là Barry.
“Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh!”
Một thân thể mềm mại nhào vào trong ngực hắn.
Là Anna.
“Này này, bọn tôi vẫn còn đang ở đây này, chú ý chút đi.”
“Thôi bỏ đi, Anna đã chờ lâu vậy rồi.”
“Nữ Vương nói rất có lý.”
Trương Anh Hào, Laura, Diệp Phi Ly.
Lại có người khen ngợi: “Làm không tệ, một kiếm cuối cùng kia rất có phong thái của ta thuở sức mạnh còn sung túc.”
Nghĩ cũng không cần nghĩ, đây là Đại Ca.
Rất xa, có một âm thanh say bí tỉ vang lên:
“Này! Tên đàn ông lẳng lơ nhất thế giới tỉnh lại rồi! Mọi người hành động thôi, tối nay chúng ta mở một buổi vũ hội cuồng hoan thật lớn!”
Đám yêu tinh cũng tới.
Cố Thanh Sơn nhìn mọi người, nhìn vẻ mặt quan tâm ấm áp của bọn họ.
Hấn âm thầm siết chặt nắm tay.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười thật nhẹ.
“À, ai có thể cho tôi một bình rượu không.”
Hắn nói bằng giọng điệu bình thường thản nhiên.
Rượu mạnh nhanh chóng được mang tới.
Cố Thanh Sơn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Đắng.
Mạnh.
Lửa lan ra khắp thân thể.
“Này, uống quá nhanh rồi.”
Anna lo lắng, vội vã vuốt lưng cho hắn.
“Để ăn mừng, tôi quyết định tối nay uống một bữa vui vẻ, tất cả mọi người phải đến.” Barry nói bằng giọng chắc nịch.
“Được!”
Mọi người hoan hô, hưởng ứng.
Barry nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Cậu có vấn đề gì không?”
Mọi người đều nhìn về phía hắn, xem hắn trả lời thế nào.
Cố Thanh Sơn im lặng một hơi thở.
Những người này.
Những người đáng yêu ấy.
Tương lai.
Tương lai như vậy...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận