Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2781. "Ma Hoàng, cuối cùng ngươi cũng tới."



Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ rồi bật cười: "Nó biết ta chưa đi, cho nên không muốn một mình đuổi theo chặn đường Thiên Đế đời trước... nó sợ chỉ có một mình sẽ chịu thiệt."
"Thì ra là vậy, vậy thì càng phải đuổi hắn ta đi." Tấm bùa giật mình, nói.
"Có thể làm được sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Những chuyện khác không nói, thế nhưng muốn đuổi nó đi vẫn không thành vấn đề." Tấm bùa nói.
Vô số luồng sáng đổ xuống như là thác nước, quấn lấy Long Thần rồi mở hư không ra, ném Long Thần ra ngoài.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, ôm quyền với tấm bùa: "Cám ơn trà của ngươi, ta cũng phải đi rồi."
"Nó đang chờ đợi ngươi mà, tại sao ngươi lại phải đi ra ngay bây giờ chứ?" Tấm bùa hỏi.
"Với tính cách của nó thì coi như đi ra, cũng sẽ không đuổi theo ngay lập tức... Rất có thể nó sẽ chờ ta xuất hiện, rồi cùng nhau hành động." Cố Thanh Sơn nói.
"Như vậy chuyện vừa rồi không phải là ta làm không công sao?"
"Cũng không phải, nếu như cả hai chúng ta cùng lúc phi thăng, có lẽ hắn ta sẽ giở quẻ gì đó ra, làm cho hắn ta không cẩn thận đi ra sau ta, để cho ta ra ngoài trước... Hiện tại ngươi ném hắn ta ra bên ngoài làm cho hắn ta không còn cơ hội làm như vậy nữa."
"Suy nghĩ của các ngươi quá phức tạp." Tấm bùa thở dài.
Cố Thanh Sơn cười cười.
Thiên Đế đời trước quen biết mình, mà Long Thần và Ma Hoàng lại không biết chuyện này.
Nếu sau đó tìm được cơ hội, cùng Thiên Đế ra tay cùng lúc, tiêu diệt Ma Hoàng hoặc Long Thần thì toàn bộ chiến dịch này sẽ thay đổi tốt hơn.
Tới lúc đó, Thiên Đế đời trước cộng thêm bốn Thánh nhân Luân Hồi, mà đối thủ chỉ còn một thuật, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Nguy cơ của Lục Đạo được loại bỏ.
Thứ duy nhất cần phải chú ý cũng chỉ còn lại Ma thân kia...
Thôi được rồi, đi một bước lại nhìn một bước vậy.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới đây, nói tiếp: "Xin gọi thanh đao kia trở về đi, ta sẽ cùng nó tiếp tục trải qua thử thách, làm cho nó không suy nghĩ nhiều, sau đó sẽ rời khỏi nơi đây."
"Được."
Tấm bùa tản ra từng luồng pháp lực, mang theo Cố Thanh Sơn rời khỏi đình nghỉ mát, trở về con đường khi trước.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống thì vẫn thấy con đường luôn luôn trồi lên phù văn, hóa thành các loại vũ khí, bay thẳng tới trời.
Ma Hoàng vẫn đang bị đánh.
Tấm bùa tản ra từng luồng sáng, nhập vào trong mặt đất.
Vô số tấm bùa vừa tiếp xúc với mặt đất đã biến mất.
Vũ khí đầy trời theo đó cũng tiêu tán theo gió.
Vài giây sau.
Trường đao Ma Hoàng từ trên trời rơi xuống, bay trở lại trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm trường đao, nói nhỏ: "Ngươi không sao chứ?"
Ý chí Ma Hoàng nói với giọng căm hận: "Nếu như không phải ta cần giữ vững quy tắc, để ngươi có thể tiếp tục đi tới, thì ta đã phá hủy sạch những vũ khí rác rưởi kia rồi!"
Cố Thanh Sơn im lặng.
Với trạng thái hiện tại của nó, có lẽ vừa mới đạt tới trình độ cắn nuốt mặt trời mà thôi, thực sự là quá yếu ớt.
Thế nhưng một đòn toàn lực khi mạnh nhất của nó đã có thể hủy hoại một cánh tay của Băng Sương Cự Nhân, còn thuận tiện tiêu diệt một loại Tận Thế nữa.
Nếu để cho nó trưởng thành, hậu quả vẫn rất khủng bố.
"Long Thần vừa mới phi thăng rời đi rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Hình như ta cũng cảm ứng được, xem ra chúng ta phải đi nhanh hơn mới được." Ý chí Ma Hoàng bị chuyển lực chú ý đi nơi khác, trả lời.
Một người một đao nhìn về phía lá bùa.
"Chúng ta có thể rời đi rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lá bùa hắng giọng, nói: "Chúc mừng các ngươi vượt qua lần thử thách này, sau đó chỉ cần vượt qua một thử thách nữa là có thể phi thăng rời đi rồi!"
"Thử thách tiếp theo là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chiến đấu!"
Lá bùa nói.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Từng nét bùa chú từ khắp thành phố bay tới nơi đây, ngưng tụ thành hình người, hóa thành người tu hành.
Cố Thanh Sơn cầm trường đao, làm ra một tư thế phòng thủ.
"Như thế nào? Có thể chiến đấu tiếp nữa không?" Hắn hỏi nhỏ trường đao.
"Không được... ngươi tới chiến đấu đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Ý chí Ma Hoàng thở hổn hển.
Hình như lá bùa cũng cảm nhận được hai kẻ trước mắt đang bàn luận điều gì, ngay lập tức nói: "Ngươi phải sử dụng thanh đao đã vượt qua thử thách kia, chiến thắng tất cả kẻ địch, thì mới có thể phi thăng rời đi."
Cố Thanh Sơn và trường đao cùng đờ ra.
"Nghe thấy không? Ngươi phải đối mặt thử thách này với ta." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
"..." Ý chí Ma Hoàng không nói lời nào.
Lá bùa tiếp tục nói: "Nếu như các ngươi không thể vượt qua thử thách, sẽ đá bay khỏi con đường này, trở về trong thế giới Lục Đạo..."
Cố Thanh Sơn nắm chặt trường đao, động viên nó: "Ngươi đã có thể chịu đựng qua việc đánh đập trong suốt thời gian qua, lần này chắc chắn cũng sẽ vượt qua được thôi, cố lên."
Từng người tu sĩ cầm chặt vũ khí trong tay, vọt tới trước người Cố Thanh Sơn.
Không có cơ hội nào khác ngoài chiến đấu cả!
Ma Đao không thể làm gì khác hơn đành cắn răng, nói: "Chúng ta, lên!"
"Như vậy mới đúng chứ!" Cố Thanh Sơn nói với giọng hớn hở.
Hắn giơ trường đao lên, trảm mạnh về phía trước.
Trên thanh Ma Đao nổ tung ra hàng ngàn vạn ánh đao, chém sạch kẻ địch bốn phương tám hướng, còn làm cho không gian xung quanh sinh ra từng vết rạn.
Trong khoảnh khắc đó, kẻ địch trước mặt Cố Thanh Sơn đều bị tiêu diệt.
"Mạnh như vậy sao!" Cố Thanh Sơn nói với vẻ giật mình.
Hắn tiếp tục cầm trường đao, lao về phía đám người tu hành.
Ánh đao liên miên, uy lực không ai có thể cản, những người tu hành kia cũng không thể ngăn cản một chút nào cả, bị Cố Thanh Sơn tiêu diệt với tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng, giọng nói của lá bùa vang lên:
"Hoàn thành thử thách."
"Phi thăng."
Hàng ngàn vạn luồng sáng từ trời rơi xuống, bao phủ quanh người Cố Thanh Sơn, đưa hắn bay lên bầu trời.
"Chúng ta thành công!" Cố Thanh Sơn vỗ nhẹ Ma Đao.
"Cuối cùng cũng không chậm hơn Long Thần bao lâu... Ta muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào đuổi kịp Long Thần thì hãy gọi ta." Giọng nói uể oải của Ma Hoàng vang lên.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, khi nào gặp được Long Thần thì ta sẽ gọi ngươi." Cố Thanh Sơn gật đầu liên tục.
Luồng sáng từ sau lưng hắn bay ra, đâm nhẹ vào hư không phía trước.
Ngay lập tức, hư không bị phá vỡ.
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh cũng dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình lại đứng trên con đường đá nhỏ khi trước, mây mù xung quanh cũng vừa mới tản ra.
Long Thần đứng cách nơi đây không xa, quay đầu lại nói với vẻ mừng rỡ:
"Ma Hoàng, cuối cùng ngươi cũng tới."
Hết chương 2781.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2782
Bạn cần đăng nhập để bình luận