Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2554. Trò chuyện với nhau (2)


Đánh dấu

"Đương nhiên, không có việc gì thì cần gì chém chém giết giết —— Nhưng tất cả mọi người muốn đánh, ta cũng tháp tùng, dù sao cái mà ta am hiểu nhất chính là giết người và chiến tranh." Cố Thanh Sơn nói.
"Cho nên ngươi dự định làm một khách độc hành?" Thâm Tuyết hỏi.
"Ta còn chưa nghĩ ra, ta cũng cần hiểu thêm về thế giới này một chút, có một số việc cũng phải nhìn lại cái đã." Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Ta là một trong những thần linh mạnh nhất của trận doanh loạn thế, ta không biết hôm nay có nên buông tha cho ngươi hay không."
"Mặc kệ ngươi làm bất kỳ quyết định gì, ta hi vọng ngươi không nên hối hận." Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết ngoẹo đầu qua, lẳng lặng dò xét hắn.
"Ta chỉ có một câu hỏi cuối cùng." Thâm Tuyết nói.
"Hỏi đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao ngươi lại hi vọng chúng sinh sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày được tốt lành chứ?" Thâm Tuyết hỏi.
"Bởi vì ta hi vọng mình cũng như thế, cho nên ta đoán tất cả mọi người hi vọng được sống cuộc sống an bình tương tự." Cố Thanh Sơn nói.
"Phàm nhân há có thể giống với thần linh kia chứ?" Thâm Tuyết nói.
"Thần linh còn khao khát sức mạnh, vậy sao phàm nhân không khát vọng cuộc sống tốt đẹp?" Cố Thanh Sơn nói.
"... Điều mà ngươi nói không cách nào thực hiện được cả." Thâm Tuyết nói.
"Nhưng đáng để cố gắng, đây là một chuyện rất thú vị, làm cũng sẽ không hối hận." Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết quan sát hắn.
"Cố Thanh Sơn, nếu như người người sống lâu trăm tuổi, sức mạnh của tử thần sẽ yếu đi rất nhiều." Nàng chân thành mà nói.
Cố Thanh Sơn vỗ tay một cái, đáp lại: "Cái này dễ thôi, ta bảo các tín đồ mỗi mười năm đều phải cử hành một lần tang lễ cho mình, trên tang lễ niệm tụng lời cầu nguyện trước Tử Thần, tôn kính Tử Thần, dùng hành động này để cảm nhận sự quý giá của sinh mệnh."
"Mười năm quá dài." Thâm Tuyết nói.
"Vậy thì năm năm một lần." Cố Thanh Sơn nói.
"Tốt nhất mỗi ngày một lần." Thâm Tuyết nói.
"Mỗi ngày một lần có để cho người ta sống hay không, mỗi ngày đều làm tang lễ, cũng không quá phù hợp sinh hoạt, ngươi thấy đúng không." Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
"Ba năm một lần." Thâm Tuyết nói.
"—— Thành giao!" Cố Thanh Sơn bắt nhịp.
"Ngươi thật là ma quỷ, chuyện giữa các tín đồ... cư nhiên lại an bài như vậy." Thâm Tuyết nói.
"Đối với các tín đồ thì đây là một chuyện tốt, chờ ta có được nhiều tín đồ, chuyện này đều rất có lợi đối với ngươi ta, sao lại không được?" Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết thở dài, lẩm bẩm nói: "Loại thần linh vừa xuất hiện đã đòi tiền của các tín đồ như ngưoi, thật ra at cũng không xem trọng."
Cố Thanh Sơn đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên giật mình.
Rào rào rào rào rào ——
Trên mặt bàn trước mặt hắn nhanh chóng chất đầy tiền.
Tiền chồng càng ngày càng cao, dần dần kéo dài thẳng lên tới trần nhà, còn có không ít tờ tiền đã rơi xuống đất.
"Nhiều tiền như vậy... Mới có bao lâu đâu mà tín đồ của ngươi lại phát triển nhanh như vậy." Thâm Tuyết thất thần mà nói.
"Nhìn xem, ta cảm thấy ta làm thần linh vẫn rất có tương lai đấy chứ."
Tiếng nói của Cố Thanh Sơn truyền đến từ đằng sau chồng tiền.
Chung quanh dâng lên tiếng ồn ào nhốn nháo.
"Oa, thật nhiều tiền!"
Mọi người đều xông tới nhặt tiền.
Nhưng bất kể bọn họ cố gắng thế nào, cũng không thể nhặt lên bất cứ tờ tiền nào cả.
Âm nhạc biến mất.
Mọi người yên lặng, thất sắc đứng ngay tại chỗ.
"Chuyện như thế này... Chỉ có thần linh..."
"Sẽ không sai, thần linh ở ngay trước mặt."
"Trời ạ, tôi cư nhiên có thể tận mắt chứng kiến được thần tích."
Đám người kính sợ mà thối lui.
Cùng thời khắc đó.
Bên ngoài bình phong giám sát của quầy rượu, trong một gian phòng riêng xa hoa.
Mấy gã đàn ông thân hình to con đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn về phía hai người trên ghế sô pha.
Một người trong đó thất thần nói: "Hỏng bét... Cô nàng kia hình như là thần linh..."
Một người khác không nói hai lời, lấy ra một thanh súng ngắn nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình.
Đoằng!
Tiếng súng vang lên.
Gã ta ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng.
—— Đầu của hắn đã bị bắn nổ, nhưng thân thể lại nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, miệng phát ra tiếng rên thống khổ:
"Vì sao... Tao còn không chết? Vì sao..."
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
C ơn đau vượt xa sức chịu đựng khiến cho gã ta phát ra tiếng gầm rú điên cuồng:
"Thần Nô Dịch vĩ đại! Con là tín đồ trung thành của ngài, từng hiến qua rất nhiều nô lệ cho ngài —— Ngài đã từng gặp qua con rồi, con van xin ngài, để cho con chết đi, ta chỉ xin lập tức được chết đi!"
Không có trả lời.
Không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Đám người lập tức giải tán.
Tiền mặt trên bàn càng lúc càng nhiều, xanh xanh đỏ đỏ, rực rỡ muôn màu.
Có lúc hư không còn thả xuống một ít kim loại hiếm, ví dụ như trang sức vàng, nhẫn kim cương, vòng tay.
Đương nhiên còn có chi phiếu.
Cố Thanh Sơn lấy ra một tấm thẻ tín dụng từ trong đó.
Thâm Tuyết nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tín dụng, nói: “Tấm thẻ này đã rút quá số tiền gửi ngân hàng rồi... Xem ra là vì cung phụng anh, tín đồ của anh đã học được cách tiêu tiền lãng phí luôn rồi.”
Cố Thanh Sơn nhíu chặt lông mày, ném tấm thẻ tín dụng trở về hư không.
“Tôi không tán thành tiêu tiền lãng phí trong chuyện tín ngưỡng cho lắm, thực sự không có tiền thì dâng cho tôi một đóa hoa một chiếc lá cũng đã tốt lắm rồi, miễn là xuất phát từ chân tình.” Hắn nghiêm túc nói.
Đột nhiên, Cố Thanh Sơn cảm thấy trong lòng mình tựa như có thứ gì đang ngo ngoe rục rịch.
Hắn lập tức truyền âm cảnh cáo: “Sách Đáy Biển, ta đã cho ngươi biết chân tướng thuật Nhất Nhân Vạn Sinh, ngươi không thể lấy tiền của ta!”
Vật trong lòng bỗng cứng đờ, sau đó hậm hực rụt trở lại.
Thâm Tuyết nhìn xung quanh.
Chỉ thấy những người kia đều quỳ xuống, dàng vẻ thành kính một cách đáng sợ.
Còn nàng ta thì không có hứng thú.
“Tôi phải đi, anh có đi hay không?” Cô hỏi.
“Đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy đi, lần sau gặp lại.” Thâm Tuyết nói.
“Không vội từ biệt, thực tế tôi còn có rất nhiều chuyện chưa nói hết với cô.” Cố Thanh Sơn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận