Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2296. Nơi không biết (1)


Đánh dấu

Nhân gian. Thành Lạc Thủy. Hẻm ngõ nhỏ. Thanh lâu. Hai vị khách không mời mà đến đứng trước cánh cửa đóng chặt. "Rốt cuộc. . . Tìm tới nơi này rồi." Một người nói. "Không sai, căn cứ vào quẻ tượng, cao thủ quẻ thuật đệ nhất và đệ nhị của thiên hạ đều ở chỗ này!" Người còn lại nói. Hai tu sĩ nhân tộc lộ ra vẻ hưng phấn trên gương mặt.
Một người nắm chặt nắm tay, nói: "Đã nói rõ đấy, mặc kệ bọn họ đuổi chúng ta đi thế nào, chúng ta cũng quyết không rời đi!" Một người khác cắn răng gật đầu: "Không sai, cho dù hai đại cao thủ dùng roi da quất ta, ta cũng phải kiên trì ở lại, thẳng đến khi bái sư thành công, học tập phương pháp quẻ thuật của bọn họ." "Đúng, ca ca, chúng ta quyết không từ bỏ!" "Ừ, đệ đệ, chúng ta nhất định phải học được thành tài!" Hai người nổi trống cổ vũ lẫn nhau xong thì đưa tay đi gõ cửa. "Xin hỏi, có ai không?" Một người hỏi. Kẹt kẹt —— Cửa cư nhiên không khóa, trực tiếp bị cái gõ đó làm mở ra. Một tiếng nói lười biếng truyền đến từ trong đại sảnh: "Hai người các ngươi, có chuyện gì sao?" Hai người đứng ở ngoài cửa, cùng nhìn lại vào bên trong. Bọn hắn thấy được cảnh tượng mà cả đời đều khó mà quên được. Một người nhịn không được hỏi: "Các hạ, ngài đang làm —— " "Tu hành đó, thế mà cũng nhìn không ra à?" Tần Tiểu Lâu không nhịn được nói. Hắn siết chặt cái mông lại, cố gắng kẹp đũa càng chặt hon, để tránh độ rung lúc nói chuyện tạo nên một sự nguy hiểm không thể đoán được. Hai người ngoài cửa đều là đại tu sĩ, tai mắt lại rất nhạy bén, tự nhiên nhìn ra được động tĩnh trên người hắn ta là vì nguyên nhân gì. "Nhất định phải tu hành như vậy sao?" Một người trong đó nhịn không được hỏi. Tần Tiểu Lâu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Cái này chính là bí pháp tu hành thượng đẳng, tu sĩ chúng ta thì sợ loại gian nguy này sao? Tốt, nói đi, các ngươi có chuyện gì?" Hai người ngơ ngác nhìn hắn ta, im lặng một hồi lâu. Một người bỗng nhiên nói: ". . . A, chúng tôi không có việc gì. . ." Người còn lại lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta đi nhầm chỗ, thật xin lỗi. . ." "Vậy còn không mau đi!" Tần Tiểu Lâu vẩy vẩy tay áo. Bành! Cửa lập tức đóng lại. Hai người yên lặng đứng ngoài cửa, lại ngơ ngác một hồi. "Ca ca, ta không muốn học quẻ thuật đứng đầu nữa. . ." "Ta. . . Cũng thế. . ." . . . Phía bên kia. Xuyên qua Ngũ Hành Luyện Ngục, đi đến một nơi bí ẩn chưa rõ là đâu. Trên bầu trời, xuất hiện một điểm đen. Cố Thanh Sơn. Hắn ôm Dạ Như Hi, nhanh chóng rơi xuống mặt đất như một ngôi sao băng. —— trong nháy mắt Danh Sách khởi động gạt bỏ, hắn phảng phất nghe được vô số tiếng gào thét và rít the thé, nghe sợ hãi tới cực điểm. Cùng thời khắc đó, bàn tay khổng lồ thanh đồng cũng biến mất, Dạ Như Hi rơi vào hôn mê. Mắt thấy tốc độ hạ xuống càng lúc càng nhanh, Cố Thanh Sơn không thể không lấy mảnh vỡ thần kiếm ra, biến nó thành găng tay đấm bốc rồi đeo lên. Một quyền tung ra. Hắn chậm rãi rơi xuống đất. "Danh sách, chúng ta tiêu diệt Hỗn Loạn Giả ký sinh, nàng sẽ như thế nào đây?" Cố Thanh Sơn nhìn vào Dạ Như Hi, có chút bận tâm mà hỏi. [Nàng sẽ bảo trì thiên phú cùng năng lực của bản thân nàng, sẽ không bị chúng ta làm ảnh hưởng.] Danh sách nói. "Như vậy cũng tốt —— đúng, kết quả gạt bỏ như thế nào?" Cố Thanh Sơn thở phào. [Ký sinh bên trong danh sách, là sai lầm lớn nhất mà bọn chúng phạm phải, sinh tử của bọn chúng hoàn toàn bị nắm giữ trong tay của ta.] "Cho nên giết sạch rồi đúng không?" [Đúng, ta đang hấp thu lượng năng lượng khổng lồ này để vì chuẩn bị giúp sức mạnh tận thế của ngươi tiến hóa." Danh sách nói. "Khổ cực rồi." Cố Thanh Sơn nói. Hắn nhìn nhìn Dạ Như Hi đang nằm trong ngực mình. Nàng vẫn đang trong trạng thái tạm thời hôn mê, nhưng lần này rốt cuộc cũng thoát khỏi những tên kia rồi, từ nay về sau không bao giờ bị bọn chúng làm ảnh hưởng nữa. Cố Thanh Sơn nhìn về bốn phía. Như vậy, bây giờ mình nên làm gì đây? —— Không đúng, hẳn nên hỏi là, đây là nơi nào? Chỉ thấy trên mặt đất không có một thứ gì, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy đường chân trời nằm ở xa tít mù khơi. Toàn bộ thế giới không có một cái gì cả. "Rõ ràng đã đánh xuyên qua toàn bộ Luyện Ngục Ngũ Hành. . . Dưới mặt đất lại có một mảnh thiên địa khác. . ." Cố Thanh Sơn thầm kinh ngạc trong lòng, hắn suy nghĩ, sau đó đi về phía trước. Cũng không lâu lắm. Hắn dừng bước. Hơn mười mét phía trước, là một cái hố sâu to lớn. —— đây là cái hố mà bàn tay thanh đồng đào chui ra ngoài, nó phá tan mặt đất ngay ở vị trí này, mang theo Cố Thanh Sơn và Dạ Như Hi xông lên bầu trời. Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt Dạ Như Hi xuống đất, mình thì ngồi xổm ở miệng hố sâu, nhìn xuống bên dưới như thế nào. Trong hố sâu tối om không thấy gì. Có một làn gió thật nhẹ thổi lên. —— Trong gió ẩn chứa thứ sức mạnh đặc dị Ngũ Hành rất yếu, đã chứng minh sâu trong lòng đất chính là Luyện Ngục Ngũ Hành. Cố Thanh Sơn lẳng lặng cảm nhận một lát, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. Đỉnh đầu là một mảnh trời mênh mông. —— Nơi này có mặt đất, có bầu trời. "Chưa từng nghe thấy. . ." Cố Thanh Sơn nhỏ giọng mà nói. —— Mảnh đất huyền bí này từ trước đến này chưa từng nghe ai nhắc đến, cho dù là những yêu ma quỷ quái trước đó hắn đi gặp, cũng không nghe chúng nói về mảnh đại địa và không trung nằm ngay phía dưới Luyện Ngục Ngũ Hành. Đây là một điều nằm ngoài dự đoán. —— Đến từ sự hợp lực của hai mươi lăm tên Người Chờ Đợi Hỗn Loạn. Bọn chúng bất ngờ đánh xuyên qua Luyện Ngục Ngũ Hành, đi tới mảnh thiên địa nơi đây. Từ nơi này đi dọc theo Luyện Ngục Ngũ Hành đi thẳng trở về, thì sẽ trở lại phía mặt đất bên kia, cũng chính là Nhân Gian giới. "Luyện Ngục Ngũ Hành thì nằm ngay chính giữa, hai bên nó đều có một thế giới. . . Loại cấu tạo này sao mà giống. . . Một loại Hamburger kẹp đầy thịt trứng nào đó vậy nhỉ?" Cố Thanh Sơn suy tư, tự nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận