Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1628. Cứu Cô Bé!


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nắm tay lại thành quyền.
“Ta có một việc muốn nhờ ngươi.” Hắn nói.
“Chuyện gì?” Atula vương Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đi cứu Laura.” Cố Thanh Sơn nói.
Atula vương Cố Thanh Sơn nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Vương quốc Kinh Cức bây giờ là căn cứ địa của Trật Tự Ma Vương. Mặc dù ta là Atula vương, nhưng muốn đối phó với Trật Tự Ma Vương vẫn sẽ có chút vấn đề.”
Cố Thanh Sơn kiên định nói: “Ngươi phải đi cứu cô bé, bởi vì cô bé có liên quan đến rất nhiều chuyện quan trọng, ví như cổ thụ Kinh Cức, ba đồng tiền thời gian, thậm chí cô bé còn có liên quan tới thế giới Phủ Bụi. Hơn nữa, bản thân Trật Tự Ma Vương cũng thuộc về Hỗn Loạn.”
“Sao? Những điều ngươi nói, sao ta chưa từng được nghe?” Atula vương Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn liền giải thích tất cả mọi chuyện một lần.
“Ngươi rất quan tâm cô bé kia?” Atula vương Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, vận mệnh của Laura vô cùng thê thảm, ta không muốn cô bé phải chịu đựng cuộc đời như vậy, cho dù ở thế giới song song cũng thế.” Cố Thanh Sơn nói.
Atula vương Cố Thanh Sơn khổ sở nói: “Một trận đại chiến... Chỉ sợ ta phải dùng hết tất cả sức mạnh...”
Cố Thanh Sơn nói: “Chuyện này không liên quan tới việc cô bé là nữ vương, là chủ nhân tài phú, là sứ giả cổ thụ Kinh Cức. Cho dù cô bé không có những thân phận này, chỉ là một bé gái bình thường, chúng ta cũng phải cứu cô bé.”
“Vì sao?” Atula vương Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu có một ngày tất cả tận thế kết thúc, ta và ngươi trải qua cuộc sống của người bình thường, trong nhà có một đứa con gái, có lẽ chính là dáng vẻ giống như cô bé.”
“Ngươi sẽ vì mỗi một nụ cười của con gái mà tình nguyện cố gắng rất nhiều, cho dù là đi đánh nhau, đi chiến đấu... Không phải sao?”
Atula vương Cố Thanh Sơn im lặng.
Sau vài hơi thở.
Hắn ta lấy ra một vật, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Là khối ngọc bài Cửu U Âm Phù.
“Trước hết ngươi giữ nó thay ta, phạm vi sử dụng của thứ này là cả ngôi mộ, chờ ta quay về thì trả lại cho ta.” Atula vương Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn nhận ngọc bài, chân thành nói: “Đa tạ.”
“Không cần, ta đi cứu cô bé không phải vì ngươi, mà là bởi vì ta đã biết chuyện này.” Atula vương Cố Thanh Sơn nói.
“Được, ngươi đi đi, chuyện ở đây giao lại cho ta.”
Hai Cố Thanh Sơn nhìn nhau gật đầu, mỉm cười.
Atula vương Cố Thanh Sơn xoay người, đi tới nơi xa trong bóng tối.
“Chiến tranh, chính là nơi mà trường kiếm của ta hướng về, là vì bảo vệ mà phải tiến hành chinh phạt...”
Hắn ta thấp giọng nói, thân hình dần dần biến thành ảo ảnh, biến mất khỏi thế giới này.
Hắn ta đi rồi.
Đi cứu một Laura khác.
Cố Thanh Sơn cất ngọc bài vào trong ngực.
Hiện tại chỉ còn một mình hắn, đứng cô đơn ở trong bãi tha ma hoang tàn.
Đầy rẫy quái vật từ trong mộ phần giãy giụa thoát ra, dần dần vây hắn vào chính giữa.
Cố Thanh Sơn nắm chặt găng tay sắt, quan sát quái vật xung quanh.
“Ờm, số lượng hơi nhiều... Ta nhớ là có một chiêu quyền pháp từ trên trời giáng xuống...”
Thân hình hắn khẽ động, ầm ầm bay lên không trung.
...
Bên kia.
Trên dòng sông thời gian.
Một hòn đảo hoang thời gian đơn độc không ngừng trôi nổi.
Thế giới Tháp Cao.
Laura ngồi trong gian phòng của mình, lẳng lặng cầm một sợi dây thừng màu tím trong tay.
Sợi dây Vân Đồ.
Trong tay cô bé thậm chí còn có một sợi dây Vân Đồ khác.
Hoặc là...
Đây là nửa kia của sợi dây Vân Đồ.
Một giọng nói xuyên thấu qua những pháp tắc ràng buộc không gian và thời gian, vang lên từ trên chính sợi dây Vân Đồ:
“Ngươi phải đi cứu cô bé...”
“Chuyện này không liên quan tới việc cô bé là nữ vương, là chủ nhân tài phú, là sứ giả cổ thụ Kinh Cức, cho dù cô bé không có những thân phận này, chỉ là một bé gái bình thường, chúng ta cũng phải cứu cô bé.”
“Nếu có một ngày tất cả tận thế kết thúc, ta và ngươi trải qua cuộc sống của người bình thường, trong nhà có một đứa con gái, có lẽ chính là dáng vẻ của cô bé.”
“Ngươi sẽ vì mỗi một nụ cười của con gái mà cam nguyện cố gắng rất nhiều, cho dù là đi đánh nhau, đi chiến đấu, không phải sao?”
Giọng nói khẩn thiết của Cố Thanh Sơn vang lên từ trên sợi dây.
Laura lẳng lặng nghe, cuối cùng gục đầu xuống, ra sức lau nước mắt.
“Cố Thanh Sơn...”
“Thanh Sơn...”
Cô bé nức nở thì thầm.

Cố Thanh Sơn bay giữa trời đêm tăm tối.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ hơn mười hơi thở đã bay tới bầu trời bên trên vương thành.
Toàn bộ vương thành bị chi chít quái vật vây quanh, tất cả quân đội vương thành đã sớm không địch lại nổi, chỉ đành phải lui về canh giữ trên tường thành.
Các chức nghiệp giả lớn tiếng quát tháo nhưng không cách nào thay đổi xu hướng của cuộc chiến, một xu hướng vô cùng bất lợi và thảm hại đối với bọn họ.
Trên người những quái vật đều là dung nham sôi trào, lửa mạnh trên người phóng lên cao, chiếu rọi một mảnh đỏ thẫm trong thành phố.
Chúng nó bắt đầu công thành.
Ầm!
Vài chỗ tường thành không chịu nổi ngọn lửa quái vật công kích, trực tiếp sụp đổ.
“Giết! Không thể để cho chúng nó vào thành!”
Một quan chỉ huy gào thét.
Các chức nghiệp giả lớn tiếng kêu gọi, sử dụng công kích mạnh nhất của bản thân để chém giết quái vật.
Tiếc rằng những quái vật kia được tạo thành từ xương cốt rắn chắc sắc bén, lại được từng tầng nguyên tố lửa bảo vệ. Đối với chúng nó, bất luận là công kích vật lý hay công kích thuật pháp, tổn thương gây ra đều rất có hạn.
Thần niệm Cố Thanh Sơn nhanh chóng quét qua, dừng lại tại căn phòng nơi một “mình” khác đang nghỉ ngơi.
Chỉ thấy Sơn Hải Tê Hà canh giữ ở cửa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Cá muối Cố Thanh Sơn thì trốn ở một góc trong gian phòng, ngồi xếp bằng.
Trước mặt hắn có một thanh kiếm.
Theo sự thôi động của cá muối Cố Thanh Sơn, thanh kiếm này không ngừng phát ra kiếm khí sắc bén, bay ra ngoài cửa sổ, đánh vào khắp nơi trong thành phố.
Kiếm khí bắn ra nhanh như điện, nơi nó đi qua đều đánh cho quái vật bay lên không trung, sau đó lại thêm một đạo kiếm khí khác đuổi theo, trực tiếp chém quái vật hóa thành tro bụi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu ra.
Cá muối Cố Thanh Sơn có thân phận là cán bộ phòng quân vụ.
Dựa vào quy tắc, hắn không thể làm ra việc không phù hợp với thân phận của mình khi ở thế giới này.
Hắn không cách nào giải thích tại sao một sĩ quan văn phòng lại có kiếm thuật cường đại như vậy.
Cho nên hắn chỉ có thể trốn ở trong phòng, ở một nơi mà mọi người không thể nhìn thấy rồi phát động kiếm khí giết địch.
Thân hình Cố Thanh Sơn chợt sáng lên rồi tắt ngấm, biến mất khỏi bầu trời, trực tiếp xuất hiện bên trong phòng.
“Tình hình chiến đấu thế nào?” Hắn hỏi.
“Không tốt lắm, trừ phi tiêu diệt thân thể những quái vật này một cách triệt để, bằng không hài cốt của bọn chúng sẽ nhanh chóng dung hợp lại, hình thành quái vật mạnh hơn.” Cá muối Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường phố ngoài kia, đúng lúc có một đội kỵ sĩ xông lên, đồng tâm hiệp lực giết chết hai con quái vật.
Chỉ thấy hai con quái vật dung hợp lại với nhau, lại hóa thành một con quái vật lửa cao bảy tám thước.
Quái vật này còn mạnh hơn nữa!
“Đều... chết...”
Quái vật lửa khổng lồ xông về phía những kỵ sĩ kia.
Vù!
Kiếm khí bay tới, đánh vào người quái vật, triệt để diệt sạch bọn chúng.
Đám kỵ sĩ reo hò lên, đồng thời nhìn về phía cửa sổ.
“Là vị đại nhân nào xuất thủ? Xin hãy cho chúng ta gặp mặt!” Đội trưởng đội kỵ sĩ cao giọng nói.
Bên trong gian phòng yên tĩnh.
Hai Cố Thanh Sơn nhìn nhau, lại nhìn về phía Sơn Hải Tê Hà.
Sơn Hải Tê Hà hiểu ý bọn họ, nói: “Không được, thân phận của ta là pháp sư, nếu như nói ta phóng ra kiếm khí sắc bén kia thì không thích hợp với thân phận của ta.”
Cá muối Cố Thanh Sơn nhíu mày nói: “Ta là quan văn, thân phận của ta cũng không thể có được sức mạnh như vậy.”
Chỉ còn lại Cố Thanh Sơn.
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, hắn chậm rãi bước tới trước cửa sổ, nhìn về phía các kỵ binh.
“Nhanh tới cứu viện chỗ tường thành.” Hắn bình tĩnh ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận