Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1689. Đây Không Phải Tận Thế!


Đánh dấu
Sau khi Cố Thanh Sơn nói xong thì buông Thiên Địa song kiếm ra, cầm lấy thanh Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Lúc đầu còn tưởng chỉ có hai quái vật sẽ xuất hiện, ai mà ngờ lại có nhiều quái vật xuất hiện như vậy.
Chẳng lẽ những quái vật xuất hiện khi trước, chỉ có tác dụng là đánh lừa sự phán đoán của mình sao?
Có lẽ là vậy.
Khi bọn quái vật hiểu rõ về thủ đoạn lẫn sức chiến đấu của các nhân viên chiến đấu thì bọn chúng sẽ xuất hiện với quy mô lớn, dùng số lượng khổng lồ tạo ra ưu thế tuyệt đối, có thể nghiền ép mọi kẻ địch!
Bọn chúng có thể phá hủy đồ phòng ngự, có thể rút kỹ năng, thậm chí có rất nhiều năng lực khác. Đối mặt với bất cứ người nào, bọn chúng đều có thể cùng nhau xông lên, giết chết kẻ địch.
Mỗi một tướng quân đều biết, chiến tranh là lấy nhiều đánh ít, dùng ưu thế tuyệt đối mà đánh tan kẻ địch.
Đây chính là kế sách phạt mưu trong binh gia!
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tận thế lại có thể dùng kế sách trong chiến tranh mà đối phó với nhân viên chiến đấu của các thế lực lớn!
Không.
Đây không phải là tận thế.
Đây tuyệt đối không phải tận thế!
Thế nhưng, nếu như đây không phải là tận thế, vậy nó là cái gì?
Cố Thanh Sơn cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ thật nhanh, quan sát, rồi tự hỏi.
Làm sao bây giờ?
Không có thời gian nữa...
"Hôm nay phải liều mạng mới được!"
Quạ rút kiếm ra, hét lớn về phía đám quái vật.
Cùng lúc đó, hắn ta dùng tâm linh truyền âm cho Cố Thanh Sơn: "Nhanh lên! Ngươi hãy dùng thuật pháp truyền tống tạo ra sương mù khi trước, truyền tống chúng ta rời khỏi nơi đây, nếu không chúng ta chết chắc rồi!"
Cố Thanh Sơn lại có vẻ như không nghe thấy, cầm kiếm chỉ về phía trước.
Vô số ánh kiếm nhỏ bé từ trên kiếm tuôn ra, va chạm với nhau cả trăm ngàn vạn lần!
Keng keng keng keng keng...
Uỳnh!
Bên trong đống đổ nát, biển lửa lại xuất hiện.
Đây không phải là biển lửa của tận thế, mà là tới từ thần kiếm.
Chiêu kiếm pháp này được Lục Giới Thần Sơn kiếm xuất ra, bởi vậy tất cả thuật pháp và phép thuật phòng ngự đều không thể ngăn cản được nó.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả thuật pháp tấn công từ đám quái vật bay tới đều bị ngọn lửa này phá hủy.
Đây là Liệt Hỏa Trảm thuật - Ly Hỏa, cũng chính là chiêu đầu tiên trong Thần kỹ!
Thần kiếm Atula phải sử dụng hồn lực, một kiếm này của Cố Thanh Sơn đã thả ra một biển lửa, phạm vi bao trùm cả tòa thành.
Hồn lực của hắn nhanh chóng giảm xuống.
Cố Thanh Sơn không kịp đau lòng cho số hồn lực mất đi đã vung ra một kiếm nữa.
Phía trên thanh kiếm, ngọn lửa đã biến mất hoàn toàn.
Mà một tầng sương trắng lại bắt đầu lan ra trên kiếm, dần dần khuếch tán ra, như là gió đông lạnh lẽo, thổi qua toàn bộ thành phố.
Chiêu thứ hai của Thần kỹ, Sương Phong, Sương Diệt kiếm pháp!
Sương Phong định hình, cầm chân toàn bộ chúng sinh, không cho nhúc nhích, chính là thần kỹ Sương Diệt kiếm pháp!
Băng tuyết màu trắng đậm nhanh chóng lan rộng, xuất hiện trên người tất cả quái vật, cuối cùng khuếch tán tới toàn bộ quái vật trong thành phố.
Bọn quái vật không thể động đậy chút nào.
"Đi! Đi tới điểm truyền tống, nhanh lên!" Cố Thanh Sơn hét.
Khi trước hắn đã từng thử truyền tống khi vẫn ở trong tận thế rồi, cho dù mình truyền tống rời đi thì tận thế cũng theo mình cùng đi.
Cũng không thể đưa loại tận thế này tới thành Hư Không chứ!
Khi Quạ nghe thấy vậy liền hành động luôn.
Hai người vội vàng bay nhanh tới điểm truyền tống.
Tốc độ của bọn họ như hai tia chớp vậy.
"Đi!"
Quạ hét lớn, đặt thẻ thân phận của mình vào một vị trí đặc biệt.
Cố Thanh Sơn cũng đặt thẻ thân phận của mình lên đó.
Điểm truyền tống là một bãi cỏ khá kín, khi cảm nhận được hai tấm thẻ thân phận thì ngay lập tức được kích hoạt.
"Cần năm giây." Quạ nói lớn.
"Tốt, chúng ta thủ thêm vài giây." Cố Thanh Sơn nói.
Cách đây không xa, trong băng tuyết trắng ngần, bọn quái vật bắt đầu cử động.
Bọn chúng đang liều mạng cố gắng thoát khỏi việc bị đóng băng.
Một giây...
Hai giây...
Mấy chục quái vật có khí thế mạnh nhất đã phá vỡ lớp băng mà thoát ra ngoài.
Quạ nắm chặt kiếm, vung về phía trước, lẩm bẩm: "Các ngươi hiện tại sẽ chết, ta từ tương lai sẽ hoàn thành việc này!"
Ầm ầm!
Những quái vật này liên tục ngã xuống mặt đất.
Quạ cảnh giác nhìn chằm chằm vào những quái vật đang ngã xuống đất kia.
Đám quái vật này vẫn cố gắng giãy giụa, thế nhưng một lát sau đều chết sạch.
Quạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta không thấy ngươi xuất kiếm." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ nói nhanh: "Ta của tương lai sẽ đi giết bọn nó, nếu như ta của tương lai thất bại thì bọn chúng không phải chết, mà người chết sẽ là ta!"
Cố Thanh Sơn không kịp nói cái gì, đã đưa ánh mắt của mình vào trong thành phố.
Vô số quái vật vào lúc này cũng đã dần dần thoát khỏi đóng băng.
Bởi vì số lượng quái vật quá nhiều, mặc dù Cố Thanh Sơn có được thần kỹ Atula và Lục Giới Thần Sơn kiếm, cộng thêm việc có số lượng hồn lực khổng lồ thì vẫn không thể ngăn cản được bọn chúng quá lâu!
"Chỉ cần hai giây nữa mà thôi!" Quạ hét.
"Chiêu của ngươi quá nguy hiểm, để ta!" Cố Thanh Sơn nói.
Nói xong, hắn lại cất kiếm đi.
Quạ khá kinh ngạc mà liếc nhìn hắn.
Muốn lên thì lên đi, cất binh khí làm cái gì chứ?
Sát ý trong lòng Cố Thanh Sơn tuôn trào.
Ong!
Một tiếng réo vang dội toàn bộ thế giới.
Gió, cát, thành phố, quái vật trong tiếng réo vang này, bị thổi bay ra ngoài.
Kiếm ý thức – Che Mờ Nhật Nguyệt!
Khi Cố Thanh Sơn dùng kiếm này xong cũng không kịp nhìn kết quả, truyền tống trận đã bùng nổ ra một luồng ánh sáng chói mắt, bao phủ hắn và Quạ vào bên trong.
Luồng ánh sáng này biến thành một cánh cửa, hút hai người vào bên trong.
....
Ánh sáng truyền tống lóe lên.
Thân hình Cố Thanh Sơn và Nha hiện ra, bên tai lập tức vang lên âm thanh thúc giục ầm ĩ.
“Đừng ra ngoài chiến đấu!”
“Ở lại đây, chờ cứu viện!”
“Đừng rời khỏi tòa tháp đá này, những người rời đi đều chết hết rồi!”
“Đội tiếp viện tiếp theo đang đến!”
Tường đá thật cao cản trở tầm nhìn, Cố Thanh Sơn cầm kiếm nhìn ra bốn phía, không thấy một ai.
Đây là một tòa tháp bằng đá có không gian nhỏ hẹp, cao chừng hai tầng lầu, trên các bức tường được khắc các loại ký hiệu và hoa văn bằng thuật pháp của nhiều văn minh, tạo thành một không gian ngăn cách sức mạnh.
Cố Thanh Sơn và Quạ đứng trong tháp đá cũng đã chiếm đi khoảng chừng một phần năm không gian.
Rất rõ ràng đây là tháp không gian chỉ được sử dụng để truyền tống, mọi người từ trong tòa tháp này xuyên qua các thế giới, nhưng cũng rất hiếm khi ở lại đây.
Quạ ngồi chồm hổm xuống, nhặt bốn tảng đá màu trắng từ dưới đất lên.
Âm thanh cảnh báo vừa rồi không ngừng vang lên từ trong tảng đá.
“Đây là đá Lưu Thanh.” Quạ nói: “Chỉ cần cầm chặt nó, nói chuyện với nó, nó sẽ ghi lại câu đầu tiên ngươi nói, sau đó không ngừng phát ra.”
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm, xuyên thấu tường đá bay ra ngoài.
Chỉ thấy trên vùng quê hoang vắng không có một vật sống, lại có rất nhiều tòa nhà đổ nát và vô số thi thể.
Toàn bộ dấu tích của một nền văn minh đều bị hủy diệt.
Ngược lại, tháp truyền tống không gian được xây dựng bởi thành Hư Không này lại trở thành tòa nhà may mắn nhất còn tồn tại.
“Chết hết rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Gì cơ?” Quạ hỏi.
“Ta nói người của thế giới này đều chết hết rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lần này Quạ đã nghe rõ.
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy trên gương mặt của mỗi thi thể đều lưu lại những biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Mấy chức nghiệp giả chết cùng một chỗ, sau khi chết vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, có người vì sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, còn có người tuy đã chết nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm mờ mịt.
Quạ chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, thở dài nói:
“Còn tưởng rằng được cứu, không ngờ lại là cục diện như vậy, đã lâu ta chưa trải qua chuyện nào quỷ dị hung hiểm như vậy.”
“Kỳ lạ thật... Rốt cuộc người của thế giới này chết như thế nào?” Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
Sau đó, hắn bỗng nhiên giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận