Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1604. Sơn Thần Lục Giới


Đánh dấu
Nếu như quyền pháp này thay đổi theo Thần vị thì chỉ sợ sau này khi hắn thi triển sẽ bị người ta nhìn thấu sơ hở của mình.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ, thế nhưng vẫn phải đề phòng cẩn thận.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, rồi nhớ tới mình còn có một Thần vị khác nữa.
Người có được Thần khí Hoàng Tuyền sẽ trở thành Thần linh của Hoàng Tuyền, như vậy ngoại trừ Thần vị Quỷ vương Hoàng Tuyền ra, mình còn có một Thần vị khác, đó là:
Sơn Thần Lục Giới.
Thần vị này rất bí mật.
Ngoại trừ mấy người thân bên cạnh mình ra, không còn ai biết được lai lịch của Sơn Nữ cả.
Nói cách khác...
"Ta chính là Sơn Thần Lục giới." Cố Thanh Sơn nói thầm.
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên biến mất.
Hắn phát hiện mình đi vào một nơi không người.
Xung quanh không có gì cả, nơi này chỉ là mảnh đất vô cùng rộng lớn.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bay ra ngoài, chui vào trong bàn tay hắn, được hắn cầm chặt.
Trong trời đất tựa như có hàng ngàn hàng vạn tiếng nói, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn mà truyền thụ.
Cố Thanh Sơn hiểu được.
Đây là nơi một vài tồn tại bí ẩn đã tới.
Mảnh không gian này, là nơi để tất cả thần linh trong Lục Đạo thức tỉnh pháp thuật huyền bí.
Thế nhưng, đây là nơi nào?
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích.
Hắn cảm thấy mình hiểu được một điều gì đó.
Thế nhưng khi hắn cố gắng suy nghĩ, thì lại không nhớ nổi mình hiểu điều gì.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cố Thanh Sơn cảm thấy loại cảm giác này rất tồi tệ.
Ngay sau đó...
Hắn rời khỏi cái thế giới này.
Hắn trở về, vẫn ngồi trên giường, vừa ngẩn người vừa nghe Lý Thu Vũ và Triệu Quỳnh khuyên nhủ.
Thời gian...
Có vẻ như vừa mới qua nửa giây.
Bỗng nhiên, vô số tri thức huyền bí và cảm ngộ bùng nổ trong đầu của hắn, tạo thành từng quyền từng thức, giống như những lực lượng này là trời sinh hắn đã biết được vậy.
Trên Giao diện Chiến Thần, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Ngài đã học xong quyền thuật huyền bí: Bất Chu - Sơn Quyền.]
[Quyền thuật huyền bí này chia ra làm bốn chiêu thức, lần lượt là: Sơn Khôi, Vô Xá, Vạn Ảnh, Không Kiếp.]
Lúc này vẫn còn có hai cô gái ở bên cạnh cho nên hắn cũng không kịp nhìn kỹ, chỉ đọc đại khái về nội dung của quyền pháp này mà thôi.
Mà điều thú vị chính là, bốn chiêu quyền pháp này cũng có liên quan tới bốn thần thông của Lục Giới Thần Sơn kiếm là: Thần Sơn Hộ Giới, Đoạn Pháp, Tuệ Mệnh và Bất Hủ.
Khi hắn đọc tới đây thì trên Giao diện Chiến Thần dần dần xuất hiện những dòng chữ khác:
[Ngài đã nắm giữ hoàn toàn quyền thuật huyền bí: Bất Chu.]
[Tới lúc này, ngài đã giết chết Chủ tế tự chiến tranh Lục Đạo, cũng hoàn toàn lĩnh ngộ truyền thừa của nó.]
[Ngài là một trong những người đứng đầu chiến tranh Lục Đạo, tham dự một thời đại mới: Lục Đạo tranh hùng.]
[Truyền thừa quyền thuật của ngài chính là thứ chứng minh thân phận của mình trong chiến tranh.]
Cố Thanh Sơn hơi ngẩn người.
Mình là tế tự mới sao?
Nói như vậy, mình đã hoàn toàn thay thế cái tên đầu người thân rắn kia, có được thân phận của nó rồi sao?
Cái tên chủ tế tự chiến tranh kia, âm mưu ban đầu là cướp lấy một bộ cơ thể mới, hi vọng dùng cách này để tránh khỏi tận thế trong mộ lớn.
Trong lịch sử, có lẽ chuyện này chưa bao giờ thất bại.
Dù sao đối với những tồn tại ở trong mộ, thì loài người ở trong Hang Sâu Vạn Thú thật sự chỉ là con kiến mà thôi.
Ai mà ngờ được, nó sẽ bị con kiến này giết chết, tới cả thân phận của mình cũng bị cướp đi?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ miên man, vô số kế hoạch xuất hiện trong đầu của hắn.
Đúng lúc này, Lý Thu Vũ xoa đầu hắn, an ủi: "Đừng sợ, có lẽ tông chủ cũng sắp về rồi đó."
Triệu Quỳnh cũng nói nhỏ: "Tam Lang, đệ đi nghỉ ngơi đi, có ta và tỷ tỷ của đệ ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Cố Thanh Sơn lắng nghe.
Hắn im lặng vài giây, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
"Triệu tỷ, đệ đã từng đọc một vài dòng trên mảnh xương mà tỷ đưa, nó nói là khi một người thông linh tới cảnh giới Thần Chiếu Thức Tỉnh, sẽ có một dấu hiệu đặc biệt, có phải giống như thế này không?"
Hắn vừa nói với Triệu Quỳnh, vừa chầm chậm nắm chặt nắm đấm.
Một vòng sáng nhạt xuất hiện trên người hắn, chiếu sáng cả căn phòng.
Triệu Quỳnh và Lý Thu Vũ sửng sốt.
Triệu Quỳnh ngơ ngẩn nói: "Không... không thể nào, tốc độ thông linh của đệ quá nhanh, thật giống với..."
Nàng ta cũng không nói được hoàn chỉnh, có vẻ như đang sợ đây chỉ là một giấc mơ.
"Giống với một cường giả tuyệt thế."
Lý Thu Vũ nói tiếp.
Ánh mắt của nàng ta trong sáng như nước, nhìn thẳng Cố Thanh Sơn rồi nói: "Đây chính là lực lượng bản nguyên của Lục Đạo, ta có thể cảm nhận được nó."
Triệu Quỳnh lại nói: "Thế nhưng mà ta nghe nói, sau khi tới cảnh giới Thần Chiếu thì đầu óc được thông suốt, nhớ lại chuyện của kiếp trước, thức tỉnh trí tuệ kiếp trước. Lý Tam Lang, đệ..."
Lần này, người kinh ngạc tới ngây ngẩn lại là Cố Thanh Sơn.
Thật sự là một lời nói dối trắng trợn mà.
Những kẻ kia dùng lời nói dối này để có thể hoàn mỹ mà che giấu việc thay đổi tính cách và cử chỉ của mình.
Khó trách nhiều năm qua, chưa từng có ai nghi ngờ gì về điều này.
Bỗng nhiên, cả tòa thành đều đang chấn động.
Grao!
Tiếng rống giận ẩn chứa sát ý hung tàn, từ nơi sâu xa của thế giới truyền tới.
"Không tốt, cái tận thế kia đã bắt đầu rồi!" Triệu Quỳnh nói.
Lý Thu Vũ nhớ tới ca ca của mình, vội vàng muốn ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Tam Lang, đệ hãy ở đây trốn một lát, ta ra ngoài xem tình hình thế nào rồi sẽ trở về bảo vệ đệ ngay."
Nàng ta lại bị kéo lại.
Nàng ta quay lại nhìn, thấy người kéo mình là Lý Tam Lang.
"Làm sao vậy?" Lý Thu Vũ hỏi.
"Hiện tại, trong toàn bộ lưu phái thì cảnh giới thông linh cao nhất là đệ, đúng không?" Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đi ngang qua người Lý Thu Vũ, rồi nhảy lên, biến mất.
Tường thành.
Trên tường thành, Vạn Thánh Đao Tôn - Lý Xuân Đao và Trích Kiếm Tiên - Vương Thuận đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào nơi đường chân trời.
Quanh hai người này là bảy, tám tên cốt sư, dùng các loại xương chữa thương cho hai người bọn họ.
Cố Thanh Sơn điều khiển lực tay rất tốt, làm bọn họ bị thương, làm cho bọn họ phải dưỡng thương một đoạn thời gian thì mới có thể khỏi hẳn.
Loại chữa trị như hiện tại, không thể giúp bọn họ khỏe hẳn được.
Đương nhiên, nếu như để những người như Sơn Hải Tê Hà chữa trị thì rất có thể sẽ khỏe lên trong thời gian ngắn.
Thế nhưng mấy người đó không có ở đây.
Grao!
Nơi đường chân trời, tiếng rống đinh tai nhức óc lại truyền tới lần nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, một bóng người khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cơ thể của nó quá to lớn, đầu gần như có thể chạm tới trời vậy, mỗi một bước của nó có thể băng qua núi non sông ngòi, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nhanh chóng tới gần lưu phái Sơn Hải.
Tới gần...
Càng ngày càng gần...
Khi nhìn kỹ thì có thể thấy được, nó là một quái vật hình người, đang kéo lê một cái xiềng xích, trên người mặc một bộ áo giáp rách nát.
Áo giáp và xiềng xích của nó đều được tạo nên bởi linh hồn của vô số sinh vật.
Cũng không biết là do thuật pháp nào, tất cả linh hồn đều bị dính với nhau, tạo thành một bộ giáp, có vô số âm thanh kêu rên đau đớn từ nơi đó phát ra.
Hình thái ban đầu của quái vật này là vô hình vô chất.
Sinh vật bị nó giết chết thì linh hồn không được giải thoát, sẽ trở thành vũ khí và áo giáp của nó, trợ giúp nó liên tục mạnh lên, càng ngày càng mạnh, cuối cùng hủy diệt toàn bộ thế giới.
"Đáng tiếc, uy lực không mạnh tới một trình độ nào đó thì không thể gây tổn thương cho nó được. Chỉ có ta và ngươi mới có thể làm nó bị thương, những người khác thì còn kém hơi nhiều." Lý Xuân Đao thở dài.
Vương Thuận gật đầu, không nói lời nào cả.
Lý Xuân Đao liếc nhìn hắn ta.
Cơ thể của Vương Thuận còn đang run rẩy, khó khăn lắm mới có thể chống kiếm đứng được.
"Này, ngươi có được không vậy?" Lý Xuân Đao hỏi bằng giọng nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận