Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2297. Nơi không biết (2)


Đánh dấu

Hắn có chút đói bụng. —— Nhưng bây giờ không phải lúc ăn cơm. Dù sao tình huống cực kỳ quỷ dị, rất có thể dính đến một bí mật nào đó của Lục Đạo. Bí mật vĩnh viễn là quý giá. Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn qua cái hố sâu không thấy đáy kia, dần dần có chút hứng thú. Nếu muốn làm thứ gì, vẫn cần càng nhiều sức mạnh. . . "Danh sách, giúp ta khóa chặt danh hiệu: Đội Tình Yêu Trong Sáng." Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện: [Đã khóa chặt danh hiệu.] [Đang kích hoạt kỹ năng của danh hiệu: Nguội lạnh.] [Bắt đầu lựa chọn năng lực của thành viên Đội Tình Yêu Trong Sáng.] [Ngươi có thể tiến hành lựa chọn năng lực của những thành viên đã từng xuất hiện qua.] Cố Thanh Sơn nói: "Ta muốn lựa chọn Thi Thể Băng Phong, tạm thời thu hoạch quyền năng của hắn: Gieo Rắc Tĩnh mịch." Hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi bỗng dưng lại, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện một lần nữa: [Không cách nào chọn lựa!] [Ngươi đã từn chọn năng lực đó rồi, bởi vậy năng lực kia tạm thời mất đi hiệu lực.] [Trừ phi ngươi lại triệu hội thi thể băng phong một lần nữa, mà hắn cũng vẫn biểu hiện ra năng lực đó, ngươi mới có thể lựa chọn.] Cố Thanh Sơn nhún nhún vai, trong lòng có chút tiếc nuối. —— Nếu có thể luôn dùng đến sức mạnh tận thế cao cấp của Thi Thể Băng Phong thì tốt biết bao? Hắn thở dài, bắt đầu thầm tính toán trong lòng. Mời trăng đã dùng năm lần tất cả. Lần thứ nhất triệu hồi Liêu Hành —— Lão già háo sắc này không tính. Đội Tình Yêu Trong Sáng là sau khi triệu hồi Diệp Phi Ly, mới bắt đầu có hình thức ban đầu thôi. Trước mắt chỉ có các thành viên gồm Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào, Mạc, Dạ Như Hi. Năng lực mà Diệp Phi Ly sử dụng là phi hành. Trương Anh Hào thì là mèo đen. Mạc đã dùng qua một lần danh sách tận thế, không thể dùng lại. Dạ Như Hi ——
Sức mạnh nàng sử dụng chính là quyền năng Hỗn Loạn không cách nào khống chế. Có nên lựa chọn năng lực của nàng hay không? —— Không được. Một loại quyền năng cho dù mạnh đến mức nào, nếu như không thể khống chế, vậy thì chỉ tương tự như một quả bom hẹn giờ. Hiện tại Lục Đạo mới vừa vặn khởi động lại, chính là trong giai đoạn yếu ớt nhất. Lỡ đâu tổn hại mà mình tạo thành quá mức nghiêm trọng, rất có thể sẽ bị Lục Đạo Luân Hồi hủy bỏ tư cách Thánh Tuyển giả, đá ra khỏi luân hồi. Đến lúc đó khóc cũng không có chỗ để khóc nữa. Loại trừ Dạ Như Hi ra. Còn lại năng lực tìm vật của Trương Anh Hào, và khả năng phi hành của Diệp Phi Ly. Phi hành. . . Thôi bỏ đi. Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn găng tay đấm bốc đang đeo. Suy nghĩ của hắn khẽ động, găng tay lập tức tán thành mấy chục khối vảy, ngưng tụ lại với nhau một lần nữa, hóa thành mảnh vỡ thần kiếm, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Vấn đề phi hành, mình có thể giải quyết. Vậy thì là mèo đen rồi. Mèo đen muốn ăn thức ăn —— Cố Thanh Sơn sờ cái túi bên hông, trong lòng tràn đầy tin tưởng. Lúc gần đi, Tần Tiểu Lâu đã lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng linh thực dự trữ của hắn ta. Nguyên liệu nấu ăn và điểm tâm đều đầy đủ hết. Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Ta chọn năng lực hệ thần bí của Trương Anh Hào, triệu hồi mèo đen." Chữ nhỏ màu đỏ tươi theo đó mà xuất hiện: [Đã lựa chọn!] [Chú ý, đây là năng lực tìm đồ vật có sinh mệnh cực kỳ quý hiếm, ngươi tạm thời đã được nó gia trì, tiếp nhận sự thống khổ tra tấn nhất định." Nhắc nhở chưa biến mất, trên người Cố Thanh Sơn lập tức dâng lên một cơn đau như bị kim châm. Lông mày hắn còn chả động đậy một cái. —— so với thống khổ mà "Gieo Rắc Tĩnh Mịch" mang đến, cái này căn bản không coi là cái gì. Cố Thanh Sơn lui lại mấy bước, ngồi xổm xuống gõ gõ mặt đất. "Ra đi nào, cụ cưng." Hắn kêu gọi nó. Qua hai giây. Mặt đất im lặng vỡ ra một cái lỗ tròn thật sâu. Một con mèo toàn thân đen kịt thò đầu ra từ lỗ tròn, nó nhìn vào Cố Thanh Sơn, phát ra tiếng kêu "Meo meo" hết sức dịu dạng. Nghe nó kêu xong, Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: "A, đúng vậy, anh Hào hôm nay không có ở đây, là do tôi mang cậu đi ra vui chơi." Con mèo nhảy ra từ lỗ tròn, vẫy vẫn toàn thân rồi đi đến bên chân Cố Thanh Sơn. "Meo meo meo meo meo." Mèo đen kêu lên. "Ồ? Hôm nay muốn ăn cá phi lê hầm à?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú mà hỏi. "Meo!" Mèo đen gật đầu. "Cá hầm rất cay đấy, có thể ăn cay không?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Meo meo meo!" Mèo đen dùng móng vuốt vung vẫy ra hiệu. "Hơi cay thôi à? Tốt, để tôi làm, nhanh lắm." Cố Thanh Sơn vén tay áo lên. Rất nhanh. Món cá phi lê đã được làm xong. Mèo đen ăn đến vừa lòng thỏa ý, hài lòng phát ra tiếng kêu hướng về phía Cố Thanh Sơn. "A, tôi muốn tìm cái gì à? Đúng rồi, tôi muốn tìm cái gì vậy nhỉ?" Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư. "Meo?" "Ta muốn tìm. . . Bí mật của mảnh thiên địa này." Mèo đen nghe thế, vẻ mặt trở nên hết sức nghiêm túc. Nó ngẩng đầu nhìn lại bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc tập trung chỉ có lúc đi săn. Một hồi lâu sau. Mèo đen duỗi móng vuốt ra, chỉ vào một hướn, kêu lên: "Meo meo!" "Bên này sao?" Cố Thanh Sơn hỏi lại. "Meo." "Được, chúng ta đi!" Mèo đen đi trước dẫn đường, Cố Thanh Sơn cõng Dạ Như Hi, đi sát đằng sau. Bọn họ chậm rãi bước đi trên mặt đất trống trải hoang vu, dần tới gần về bí mật chưa được khám phá. . . .
Mèo đen chạy ở phía trước. Cố Thanh Sơn cõng Dạ Như Hi theo thật sát đằng sau. Phía trước vẫn là khoảng không trống trải, phóng tầm mắt nhìn tới toàn thấy hoang vắng, không nhìn thấy được một thứ kiến trúc nào cả. Cứ chạy mãi chạy mãi, mèo đen bỗng nhiên giảm bớt tốc độ. "Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi. Mèo đen dừng lại, duỗi móng vuốt ra chỉ vào một mảnh hư không trước mặt, kêu lên: "Meo!"
Nét mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ bất ngờ. Hắn vươn tay, sờ soạng về vùng hư không kia. Rõ ràng không có cái gì, nhưng hắn vẫn mò ra được một cái nắm tay. —— Cái này cũng là nhớ có mèo đen, đổi lại là người khác căn bản không có khả năng tìm được nơi này. Cố Thanh Sơn tiếp tục đi sờ, rất nhanh chạm được một mặt phẳng kim loại lạnh lẽo, cảm giác giống như một cánh cửa vậy. "Sao mở không ra vậy?" Hắn nhìn về phía mèo đen. Mèo đen khinh thường kêu lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận