Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2268. Thủ đoạn (1)


Đánh dấu

Chỉ nghe trên đường phố phía ngoài, có người la lớn: "Ác quỷ Cố Thanh Sơn đã xuất hiện ở nhân gian, Thiên Đình truyền lệnh truy nã xuống, giết chết cũng không xét tội!"
Trên con phố khác phía bên kia, cũng có người theo đó mà hét lên: "Ác quỷ Cố Thanh Sơn đã xuất hiện ở nhân gian, Thiên Đình truyền lệnh truy nã xuống, giết chết cũng không xét tội!"
Khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng có Thánh Tuyển giả khoác áo giáp, tay cầm binh khí thông báo: "Ác quỷ Cố Thanh Sơn đã xuất hiện ở nhân gian, Thiên Đình truyền lệnh truy nã xuống, giết chết cũng không xét tội!"
Từng tiếng truyền xuống, dần dần vang vọng cả tòa thành to lớn này.
Đám người huyên náo, tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ.
Trên tửu lâu, cửa sổ bị lặng lẽ đóng lại.
Đùng!
Một đôi đũa bị đập lên trên bàn gỗ.
"Không ăn, chúng ta đi." Nữ đồng nói.
"Cái kia —— Phải đi đâu?" Giọng nữ hoạt bát hỏi.
"Kế hoạch ban đầu đã hết hiệu lực, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm Tam sư huynh của các ngươi!" Nữ đồng nói.
"Vâng, sư tôn." Hai nàng cùng đáp lại.
Phảng phất như phát giác được tình huống không đúng lắm.
Trong sương mù, bóng đen cứ bay múa qua qua lại lại, dần dần tới gần Cố Thanh Sơn.
Tiếng nói của Ly Ám lập tức vang lên:
"Cẩn thận, Thiên Ma sát âm đánh đến nơi rồi!"
Cứ như đang xác minh cho phán đoán của nàng, chỉ nghe trong sương mù truyền đến giọng nữ thật xa xăm, hát vang lên: "Hồn Quy Khứ Lai, niệm ngươi —— "
Nhưng mà Cố Thanh Sơn lập tức kêu lớn: "YO~ mọi người cùng nhau đến nào!"
Một sóng âm hùng mãnh tản ra từ trên người hắn.
Nhảy nhảy soạt ~ nhảy nhảy soạt ~
Nhảy soạt soạt soạt soạt soạt ~
Cố Thanh Sơn giẫm theo nhịp điệu;
Uốn éo cái mông;
Lắc lư cái cổ;
Bước nhảy dưới chân linh hoạt mà sống động.
Trong sương mù, giọng nữ bị đánh gãy, không thể không tiếp tục hát: "Quân thân xuống mồ —— "
Mặt đất vỡ ra ——
"Ha ha, các anh em ơi, đi ra cùng ta nhảy nào!"
Cố Thanh Sơn duỗi hai tay ra búng tay một cái, quát lớn.
Mặt đất khép lại.
Mặt đất lại vỡ ra lần nữa, từng bộ từng bộ xương khô đứng lên từ lòng đất, dừng lại ngay sau lưng hắn.
Vô số những bộ xương khô phảng phất như một đám vũ công đang đồng tâm hiệp lực, cùng bước theo bước nhảy của Cố Thanh Sơn, lay động cái đầu lâu lên xuống.
Vũ Đoàn Giết Chóc rốt cuộc cũng đã đến!
Pháp thuật của Thiên Ma bị triệt tiêu, hơn nữa còn không đến mức này ——
"Vũ công của con sông Tử Vong, vung mạnh hai tay của các ngươi, cùng ta nhảy nào —— "
Cố Thanh Sơn dùng sức vỗ hai tay, những bộ xương khô sau lưng hắn cũng đồng loạt triển khai trận thế, cùng nhau xổm xuống tạo thế đứng tấn, đều nhịp mà vặn vẹo thân eo.
Âm nhạc điển tử như thủy triều mà xuyên thẳng qua làn sương mù.
Hiện trường lập tức hight lên!
—— Hot hừng hực! !
Dưới trận thế như thế này, âm thanh của đám Thiên Ma kia đã bị triệt để bao phủ, ngay cả sương mù cũng tản ra hơn phân nửa, những bóng đen kinh khủng kia thì càng mờ mịt mà không chân thực.
Cứ việc cảnh tượng này không hiểu sao có chút xấu hổ, nhưng đây thật sự là một trận đấu ca múa trình độ rất cao cấp.
Cố Thanh Sơn khẽ nhẹ nhàng thở ra, vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi.
Thiên Ma cư nhiên có kẻ ăn hồn nữa chứ.
Nếu như không phải hắn nắm giữ Chúng Sinh Tế Mệnh Vũ ——
Vậy kết cục của mình, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là biết sẽ kinh khủng ra sao rồi.
Cố Thanh Sơn quỳ một chân xuống đất, thở dốc từng ngụm lớn.
Bây giờ hắn đã bị phong ấn thực lực, muốn triệt để nhảy ra một trận Tử Đấu Vũ, thực sự không còn đủ sức.
Hắn gần như cạn kiệt thể lực, tứ chi bắt đầu không tự chủ được mà rung động nhè nhẹ.
—— Đây là dấu hiệu sắp thoát lực.
Hai mắt Cố Thanh Sơn gấp gáp quét qua, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm lối vào di tích Ác Quỷ Đạo.
Đột nhiên, hắn phát hiện hơn vài trăm mét phía bên trái có một cánh cửa đá khổng lồ đang đóng chặt.
Chỉ sợ đây chính là cơ hội cuối cùng.
Trong chớp mắt, Cố Thanh Sơn đang muốn hành động, chợt thấy sâu trong làn sương mù xuất hiện một bóng người.
Đó là một bóng dáng rất quen thuộc.
Đó là ——
"Tam sư huynh!" Tiếng la khóc của một cô bé gái vang lên.
Toàn thân Cố Thanh Sơn chấn động, kêu lên: "Tú Tú, là muội sao?"
Trong sương mù truyền đến tiếng cô bé đáp lại: "Tam sư huynh, là ta đây, mau tới cứu ta!"
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: "Ly Ám! Đây có phải là pháp thuật của Thiên Ma hay không?"
"Không phải!" Ly Ám lập tức đáp.
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một tia chớp điện, đột nhiên đứng lên, cao giọng quát: "Tú Tú! Muội đừng cử động, sư huynh lập tức đi cứu muội ngay!"
Đột nhiên, trong sương mù lại truyền tới một tiếng rống:
"Từ từ đã! Thanh Sơn, đệ không thể đi!"
Cố Thanh Sơn quay người nhìn lại, chỉ thấy Tần Tiểu Lâu cả người toàn là máu, nằm đằng sau một khối đá lớn phía chân núi.
"Sư huynh?" Cố Thanh Sơn giật mình.
Tần Tiểu Lâu kiệt lực mà hô to: "Đó không phải là Tú Tú! Đệ đi mau!"
Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi: "Tiểu Lâu, tại sao toàn thân huynh bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta chờ đệ ở đây đã lâu, ai ngờ không đợi được đệ, lại gặp phải con quái vật kia —— nó đóng vai thành Tú Tú là vì không cho đệ tiến vào di tích, cho nên đệ đi nhanh lên!" Tần Tiểu Lâu nói.
"Vậy còn huynh?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đừng lo cho ta!" Tần Tiểu Lâu lắc đầu nói.
Hắn ta vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu, ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.
Lúc này, tiếng la khóc của Tú Tú lại xuyên qua làn sương mù, truyền đến từ nơi xa xa:
"Tam sư huynh... Cứu..."
Nghe tiếng nói của nàng như có vẻ đã rơi vào hấp hối.
Cố Thanh Sơn im lặng an tĩnh, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, toàn thân hóa thành ánh quang điện xanh trắng xen lẫn.
Lôi Quỷ!
Chỉ thấy tia chớp điện đó lóe lên, trong nháy mắt xuyên qua sương mù dày đặc, đã tới phía cánh cửa đá kia.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên trên cửa đá.
Oanh ——
Cửa đá mở rộng.
Chỉ thấy bên trong là một con đường mòn chật hẹp, nó cứ kéo dài dẫn lối sâu vào trong bóng tối.
Hai bên đường mòn là vách đá dựng thẳng cao dến vạn trượng, thẳng từ trên xuống dưới, không có cách nào leo lên, càng không nhìn thấy được điểm cuối cùng.
Cố Thanh Sơn đang muốn nhảy vào thì đột nhiên nghe thấy sau trong làn sương mù truyền đến một tiếng kêu to thê lương:
"Tam sư huynh, cứu muội với!"
Cố Thanh Sơn lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua, xoat người đi vào cửa đá.
Bành!
Cửa đá chầm chậm đóng lại.
Bốn phía là một vùng tăm tối, âm thanh bên ngoài đã bị triệt để ngăn cách.
Bất kể là tiếng rít của gió lớn hay là tiếng cầu khẩn của Tú Tú, đều đã không cách nào nghe thấy được nữa.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, cứ nhìn thằng dọc theo vách đá dựng thẳng kia, chỉ thấy phía trên trống không không có gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận