Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1737. Mưu Đồ Của Cố Thanh Sơn (1)


Đánh dấu
Nếu ngay cả Vương cũng đã nói như vậy, Hổ lông xanh đành phải hát tiếp.
"Chào mừng sinh nhật của em, chào mừng sinh nhật đáng yêu..."
Cùng lúc đó, trong khu rừng khô héo, có một luồng sáng thần thánh ấm áp như ánh mặt trời dần dần nổi lên.
Tất cả băng tuyết trong khu rừng đều bay về phía luồng ánh sáng này.
Giọng nói dịu dàng kia lẩm bẩm: "Ta sắp thoát khỏi gánh nặng, có được lực lượng một lần nữa..."
Màu xanh biêng biếc bao phủ khắp rừng cây.
Sức sống, đã khôi phục.
Đợi tới khi Hổ lông xanh hát tới lần thứ ba thì ánh sáng thần thánh kia đã bọc lấy quả cầu tuyết, đưa nó bay tới trước mặt Mèo quýt.
Mèo quýt há miệng ra, nuốt luôn phong ấn hỗn hợp lực lượng lẫn dịch bệnh vào trong bụng.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trước mặt nó:
[Sau bữa ăn này, tổng số hồn lực mà ngài thu hoạch được là một trăm triệu.]
[Kháng tính đối với ôn dịch của ngài đã được tăng cao.]
[Thông qua hệ thống miễn dịch của Quất Hoàng, tất cả ôn dịch từng bị ngài ăn đều không thể tổn thương ngài nữa.]
[Xin hãy chú ý đặc biệt: ]
[Một phút sau, ngài sẽ tiêu chảy.]
Tất cả băng tuyết đều bị Mèo quýt ăn sạch.
Lúc đầu toàn bộ rừng cây bị băng tuyết bao phủ, thế nhưng lúc này lại biến mất hoàn toàn.
Thời gian dần dần trôi qua, một luồng ý chí bao phủ toàn bộ rừng cây, để cho bọn quái vật quan sát phía bên ngoài cảm thấy rung động không hiểu.
Khi màu xanh xuất hiện trên một chiếc lá khô héo, nó lập tức "nhóm lửa" toàn bộ rừng cây.
Ngay sau đó, từng cây cổ thụ khô héo liên tục khôi phục sức sống, từ trên thân cây tỏa ra sức sống vô cùng vô tận.
Từ giữa không trung nhìn xuống, màu xanh lục đang hiện lên liên tục bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Phong ấn đã biến mất hoàn toàn..."
Giọng nói dịu dàng kia vang lên.
Trong giọng nói ấy có chứa đựng sự phức tạp khó hiểu và sự tang thương.
Ngay sau đó...
Toàn bộ rừng cây giống như cháy rừng rực, tất cả màu xanh biếc đều hóa thành lửa, tạo thành một luồng sáng thần thánh vọt tới tận trời.
Ánh sáng tăng vọt, khuếch tán ra xung quanh.
Toàn bộ trời đất đều trắng xóa.
Một luồng khí thế mạnh mẽ vượt qua chúng sinh quá nhiều xuất hiện!
Tất cả quái vật đều quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu và hét: "Vương đã thức tỉnh!"
Đúng lúc này, một giọng nói khác biệt chen vào:
"Meo meo meo..."
Mèo quýt duỗi chân trước của mình ra, vỗ vào ngực mình, nói với giọng cực kỳ phách lối.
Còn không đợi giọng nói dịu dàng kia hỏi, Hổ lông xanh đã phiên dịch cho tất cả quái vật biết:
"Vương, nó vừa nói rằng may mà có nó."
Trên bầu trời, giọng nói dịu dàng cất lên, mang theo sự vui vẻ:
"Đúng vậy, may mà có nó."
Trong khi nói chuyện, nơi sâu xa phía trên bầu trời có gió lốc xuất hiện và tỏa ra.
Một luồng ánh sáng trắng từ nơi đó rơi xuống, bao phủ toàn bộ cơ thể Mèo quýt vào bên trong.
Uỳnh!
Gió bão và khí áp hình thành xung quanh Mèo quýt, tàn phá bừa bãi cảnh vật xung quanh.
Lông trên người Mèo quýt bay tán loạn, mấy sợi râu cũng bay bay lung tung theo cơn bão.
"Meo... meo... meo..."
Mèo quýt híp mắt, bởi vì thoải mái mà rên rỉ.
Nó cũng không chú ý tới, trong hư không đang lần lượt xuất hiện những dòng chữ nhỏ:
[Ngài nhận được sự thanh tẩy từ Xà Vương Hỗn Loạn - Ouroboros.]
[Mệnh phù: Ác Niệm Đốt Thần đã biến mất hoàn toàn.]
[Ý thức của ngài đã khôi phục.]
Trong khoảnh khắc này, Mèo quýt trợn tròn mắt lên - giống như là kinh ngạc lẫn sợ hãi vậy.
Nó vội vàng nhìn xung quanh.
Nơi xa xa có đứng một đám quái vật, còn trên bầu trời là ánh sáng thần thánh vô tận đang chiếu xuống mặt đất.
Mình đang ở đâu? Mình đang làm cái gi? Chuyện này là...
Còn chưa kịp tự ngẫm là chuyện gì xảy ra thì Mèo quýt đã cảm nhận được tình trạng của mình rất không ổn.
Trên Giao diện Chiến Thần cũng xuất hiện từng dòng nhắc nhở:
[Chú ý, ngài sẽ thải số cặn bã sót lại từ ôn dịch ra khỏi cơ thể. Quá trình này là một quá trình vô hại hóa, thế nhưng trong suốt quá trình này, ngài sẽ trở thành một con mèo bình thường. Xin chú ý đừng ngồi xổm đến tên chân luôn nhé.]
Ngồi xổm... tê chân... là sao?
Mèo quýt cảm thấy rất khó hiểu.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy một điều chẳng lành xuất hiện từ chính thân thể mình.
Đau!
Đau bụng quá!
Chỉ trong chớp mắt này, Mèo quýt suýt nữa thì không nhịn được.
Bóng người của nó liên tục chớp lóe, sử dụng Súc Địa Thành Thốn, phóng tới một con suối cách đó mấy trăm dặm.
Không được, không nhịn được...
Mèo quýt xuất hiện gần con suối, nằm rạp xuống đất, hái móng trước đào đất liên tục, vừa đào vừa kêu bằng giọng rất gấp: "Meo..."
Chỉ một thoáng, nó đã đào được một cái hố với độ rộng rất vừa vặn, rồi đặt mông ngồi lên trên.
Piu!
Một tiếng rắm vang lên, ngay sau đó...
Ào ào ào ào ào ào ào ào ào ào!
Thật sự giống như mở đập xả lũ vậy.
Mèo quýt bị chính lượng phân của mình làm sợ tới ngây người.
Bỗng nhiên, có một loại cảm giác khác thường ập đến.
Đi thì cứ đi đi, nhưng tại sao cái “cổng xả lũ” của mình lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy chứ?
Quá lạnh, thật sự giống như là bị đóng băng vậy!
Mèo quýt run hết cả người, lông trên người dựng thẳng lên.
Thế nhưng lúc này đang là lúc phun ra mãnh liệt, kể cả thần linh tới cũng không thể ngăn cản quá trình này được.
Mèo quýt đành phải cong đuôi của mình lên, hai móng vuốt cắm chặt vào mặt đất, dùng nghị lực kinh người của mình để chịu đựng sự tàn phá của cái lạnh.
Kỳ lạ quá đi!
Phù chú của ác quỷ tại sao lại có hiệu quả như thế này chứ?
Mèo quýt cảm thấy khó hiểu, nó bèn liếc nhìn Giao diện trong hư không mà âm thầm hỏi: "Meo meo, meo meo meo?"
Ngay sau đó, Giao diện Chiến Thần gửu tới một đoạn văn:
[Đối với bản Giao diện thì trả lời câu hỏi của động vật là một chuyện cực kỳ phiền phức, cho nên sẽ dùng công nghệ hình chiếu 3D chiếu lại cho ngài xem. Đây là loại công việc khá nặng nhọc, ngài cần tốn hao nhiều hồn lực hơn bình thường.]
[Lần trả lời này cần năm ngàn hồn lực, ngài có đồng ý hay không?]
Mi đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy hả!
Mặc dù Mèo quýt cảm thấy khó chịu, thế nhưng cũng đã biết tính cách của cái hệ thống này, vả lại nó cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì nên đành phải đồng ý.
"Meo!" Mèo quýt thúc giục.
Giao diện: [Rất tốt, ngài sẽ biết được những chuyện đã xảy ra trong mấy giờ vừa qua.]
Hồn lực bị trừ đi năm ngàn điểm.
Ngay sau đó, từng hình ảnh xuất hiện trước mặt Mèo quýt.
Từ khi nó đi vào thế giới này tới khi nó ăn phong ấn băng tuyết, không bỏ sót chút nào cả.
Mèo quýt nhìn rất chăm chú, sau khi xem xong thì cũng biết được những chuyện đã xảy ra là như nào.
"Meo..."
Nó thở dài.
May mà mình có May Mắn Chân Thực, kết quả này đã là tốt nhất rồi.
Vào lúc này, từng dòng nhắc nhở xuất hiện trước mắt nó:
[Chú ý.
[Chú ý.]
[Ác chú đã biến mất hoàn toàn, May Mắn Chân Thực còn có tác dụng trong ba tiếng ba mươi phút nữa, xin đừng lãng phí.]
Đôi mắt Mèo quýt sáng lên.
Đúng vậy, May Mắn Chân Thực còn tận ba tiếng ba mươi phút nữa lận!
Phải cố gắng suy nghĩ ra cách giải quyết tận thế ôn dịch thôi!
Mèo quýt đột ngột đứng dậy, nhưng ngay sau đó lại vội vàng ngồi xổm xuống.
Không được, còn chưa thải các chất cặn bã ra ngoài cơ thể xong!
Hơn nửa giờ sau, Mèo quýt mới dùng hai chân trước đã chết lặng của mình mà cố gắng dịch chuyển cơ thể ra chỗ khác.
Nó khập khễnh rời khỏi cái hố, cũng không quay đầu lại mà dùng một pháp quyết.
Bụi đất dịch chuyển, san bằng cái hố đó.
Phù...
Mèo quýt thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng dễ chịu.
Nó hóa thành hình người, trở về bộ dáng là Cố Thanh Sơn.
Ngay sau đó...
Từ trong thức hải truyền ra một giọng nói mừng rỡ: "Công tử, ngài không sao rồi, thật là tốt!"
Cố Thanh Sơn cứng người lại.
Xong.
Toàn bộ quá trình mất mặt xấu hổ của mình đều đã bị ba thanh kiếm này xem hết, không bỏ sót chút nào cả.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, trên mặt xuất hiện vẻ hoang mang:
"Sơn Nữ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cố Thanh Sơn, ngươi không nhớ gì cả sao?" Địa kiếm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận