Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1593. Phải Đề Cao Cảnh Giác


Đánh dấu
Hay là nó dùng một biện pháp nào đó mà mình không hề hay biết?
Nếu như chỉ nhìn chằm chằm là có thể giết chết tất cả, vậy thì thuyền nhỏ căn bản không thể trốn thoát!
“Có thể giết chết đầu lâu này được không?”
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, lòng trầm xuống, bắt đầu chuẩn bị đánh giết.
Gà trống nhiều màu nhìn đầu lâu do sương mù tạo thành, cả người tê liệt trên mặt đất, tràn ngập tuyệt vọng nói: “Không được, không được, lần này trốn không thoát!”
Cố Thanh Sơn không nhịn được, nói: “Vậy ngươi mau nói cho ta biết, có thể giết nó được hay không? Con đường duy nhất có thể đi bây giờ chính là chiến đấu với nó.”
“Nó không còn ở trong thời không nữa, cho nên ngươi không giết được nó.”
Gà trống nhiều màu giải thích thêm: “Đây là bản thể của một loại tận thế tới từ bên ngoài cánh cửa, một khi bị nó nhìn thấy thì pháp tắc thời gian và không gian sẽ không thể tồn tại trên người của ngươi, ngươi sẽ tiến vào Lỗ Hổng Vĩnh Hằng, chỉ khi chết mới có cơ hội giải thoát.”
Cố Thanh Sơn im lặng nửa giây.
Bỗng nhiên, hắn thở dài một tiếng, ôm gà trống nhiều màu vào trong ngực, nói: “Đã đến lúc rồi.”
Chỉ một thoáng, cả người hắn biến mất.
Bên kia.
Hang Sâu Vạn Thú.
Động Tây Hải.
Lưu phái Sơn Hải.
Phòng lưu trữ của Tu Tập Xã.
Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ một thế giới bị hủy diệt.
Phù... phù... phù...
Hắn ngồi bật dậy trên đoạn tường đổ, thở dốc liên tục.
Cái đầu lâu từ hơi nước đó tạo cho hắn một áp lực lớn chưa từng có.
Nếu như bị nó nhìn một lần, chắc chắn hắn chỉ có thể bước đi trên con đường tử vong.
Chúng sinh không thể chống lại loại tận thế này.
Cũng không biết...
Có bao nhiêu loại tận thế kinh khủng như vậy?
Trong mộ lớn, liệu có còn loại tận thế nào càng kinh khủng hơn không?
Ngay cả Chủ nhân của Vòng xoáy Thời Không cũng chỉ đưa được một phần ba cọng tóc ra ngoài mà thôi.
U Ám Hư Không Chi Mẫu cũng chỉ còn lại một ngón tay, lại vẫn chưa ra ngoài được mà đang trôi nổi trên dòng sông dài kia.
Mà khi U Ám Hư Không Chi Mẫu gặp được Cố Thanh Sơn, thì chỉ bằng một ngón tay là có thể nguyền rủa hắn chết rồi.
Thậm chí cả tồn tại cho mình truyền thừa kia, nó đã mạnh mẽ tới mức gần như không thể tưởng tượng nổi.
Mà nó vẫn đang bị nhốt trong mộ.
Cố Thanh Sơn thở dài, chỉ cảm thấy chư giới mặc dù lớn, thế nhưng lại không thể tìm thấy hi vọng chiến thắng tận thế...
Trong bóng đêm, hắn ngồi nơi đó, nghĩ lại về những cảnh tượng mà hắn vừa gặp.
Hắn dần dần trầm tư.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn:
[Bởi vì ngài luyện tập không ngừng, cho nên đã nắm giữ thuật phân thân: 'Dạ Du Thần' rất thành thạo.]
[Hiện tại ngài có thể luyện tập thuật phân thân mới: 'Nhật Du Thần'.]
[Nhật Du Thần: Lấy cơ sở từ cách ngưng tụ phân thân Dạ Du Thần, tại ban ngày ngài cũng có thể sử dụng loại thuật phân thân này.]
Cố Thanh Sơn nhìn từng dòng chữ nhỏ này, trầm ngâm một lúc lâu.
"Giao diện Chiến Thần, ta có một vấn đề muốn hỏi." Hắn nói.
[Tình hình trước mắt đã vượt khỏi điều mà Giao diện có thể khống chế, cho nên bổn Giao diện đã mở ra tình trạng báo động tại mức cao nhất. Vì phải phân tâm trả lời câu hỏi của ngài, cho nên bổn Giao diện sẽ thu lấy một ngàn điểm hồn lực với mỗi một câu hỏi, xin ngài đặt câu hỏi một cách nghiêm túc.] Giao diện Chiến Thần trả lời.
Cố Thanh Sơn không để ý tới việc hồn lực bị tăng giá, hỏi: "Nghe kỹ, khi ta ngưng tụ Dạ Du Thần, tất cả mọi thứ của ta đều đi theo phân thân của ta. Ta muốn biết, ngươi cũng rời khỏi đây và đi cùng với phân thân của ta đúng không?"
[Chính xác.] Giao diện Chiến Thần đáp.
Một ngàn hồn lực bị trừ đi.
"Nói cách khác, ngươi cũng không biết cơ thể đang ngủ của ta là như thế nào đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
[Đúng vậy.] Giao diện Chiến Thần nói.
"Ngươi chắc chắn sao? Xin hãy trả lời chính xác nhất có thể, ta không muốn một câu trả lời kém chính xác mà ảnh hưởng tới hướng suy nghĩ của ta." Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
Giao diện Chiến Thần: [Ta chắc chắn, khi thần hồn của ngài rời khỏi cơ thể, chưa ngưng tụ thành phân thân thì trong những giây cuối cùng mà ta có thể kiểm tra, cơ thể của ngài vẫn ở trong trạng thái ngủ say.]
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Thuật phân thân này cũng quá thần kỳ đi.
Hắn còn đang suy nghĩ thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Từ trong hư không mở ra một cánh cửa, sau đó thầy giáo môn chiến đấu cũng đứng tại đó mà quan sát hắn.
"Lý Tam Lang, tan lớp rồi."
"Dạ, vâng, cảm ơn thầy."
Cố Thanh Sơn đứng dậy, thu dọn chăn đệm cho vào trong vòng tay, đi ra bên ngoài.
"Hôm nay tập luyện thế nào?" Thầy giáo vừa đi vừa hỏi.
"Rất tốt ạ, lĩnh ngộ truyền thừa rất nhanh, chỉ là khi con ngủ thì vẫn cảm thấy đi vào trong mộng vẫn quá chậm." Cố Thanh Sơn buồn rầu trả lời.
Thầy giáo suy nghĩ rồi nói: "Mặc dù ta không biết trò thông linh loại truyền thừa nào, thế nhưng ta có một vài ý kiến về việc nằm mơ."
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn sáng lên, vội vàng hỏi: "Ồ? Thầy hãy nói cho con biết đi."
Thầy giáo nói: "Mọi người thường nói là ban ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ, ta cảm thấy nếu trước khi ngủ mà trò có thể tự mình ám chỉ mình, muốn mình mơ thấy cái gì đó cụ thể sẽ tốt hơn."
"Ồ, có lý, để con về suy nghĩ xem xem." Cố Thanh Sơn vui vẻ, dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía thầy giáo của mình.
Giáo viên chiến đấu mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn rồi nói: "Ừ, cố gắng lên. Trò là em trai của hai người kia, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất của năm nay."
"Cảm ơn thầy." Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, không nói nữa, trò về nhà làm cơm đi."
Tại ngã rẽ, thầy giáo gật đầu chào tạm biệt với Cố Thanh Sơn rồi rẽ vào một con đường khác.
Cố Thanh Sơn nhìn vào bóng lưng của thầy, mím môi rồi đột nhiên hét: "Thầy, hẹn gặp lại."
Thầy giáo cũng chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, không quay đầu lại.
Cố Thanh Sơn tại ngã rẽ đứng một lát, rồi bỗng nhiên ngâm nga vài câu hát.
"Tu tập truyền thừa... tăng thực lực... mỗi ngày đều tiến bộ trưởng thành..."
Đây là một bài hát của Tu Tập Xã, người thiếu niên nào cũng biết hát.
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn rất thoải mái, vừa đi về nhà vừa hát vài câu, tốc độ đi về cũng khá chậm.
Hắn suy ngẫm liên tục những thứ cần nghĩ trong đầu, rồi truyền âm:
"Sơn Nữ, Địa Kiếm, Triều Âm, các ngươi không cần hiện hình, nghe ta nói đây."
"Công tử?" Sơn Nữ nói.
"Thế nào?" Địa kiếm nói.
"Ong?" Triều Âm kiếm nói.
Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn gặp được một người cùng lớp, đôi bên đều gật đầu chào hỏi nhau.
Hắn vừa trò chuyện với thiếu niên kia, vừa truyền âm:
"Thiên kiếm Lạc Băng Ly còn đang ngủ, cho nên hiện tại ta chỉ còn các ngươi. Từ giờ trở đi, các ngươi cũng phải đề cao cảnh giác lên 120%, một giây đồng hồ cũng không được xao nhãng."
"Tại sao vậy? Chẳng lẽ công tử cảm thấy mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm hay sao?" Sơn Nữ vội vàng hỏi.
Địa kiếm cũng nói: "Nhưng bọn ta vẫn luôn luôn ở cạnh ngươi, ngay cả khi ngươi biến thành 'Dạ Du Thần' thì bọn ta cũng không tách ra mà vẫn ở ngay bên cạnh bảo vệ ngươi. Chỉ cần ngươi không đi tới ngôi mộ khổng lồ bên trên thì chúng ta vẫn sẽ không gặp nguy hiểm gì mới đúng chứ?"
Triều Âm cũng kinh ngạc mà “ong” lên.
Cố Thanh Sơn lại gặp được một người bạn khác, cười cười chào hỏi đối phương.
Bây giờ là lúc tan trường, tất cả mọi người đều vừa mới ra khỏi Tu Tập Xã, chuẩn bị trở về nhà cho nên gặp nhau là bình thường.
Cố Thanh Sơn và mấy người bạn đi cùng nhau, trong lòng thì truyền âm nói chuyện với mấy thanh kiếm:
"Rất nhiều chuyện ta còn chưa chứng thực được, không biết có phải là thật hay không,. Hện tại ta chỉ có thể nói cho các ngươi một chuyện..."
"Công tử nói đi." Sơn Nữ nói.
"Các ngươi cảm thấy cái tên khốn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả là loại người gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Sơn Nữ suy nghĩ rồi nói: "Điên cuồng, không từ thủ đoạn, không để ý tới tính mạng của người khác, lãnh khốc vô tình."
Địa kiếm: "Giảo hoạt, hung tàn, có thù tất báo, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận