Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1900. Đảo Che Chở


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ:
“Địa kiếm.”
Một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa hiện lên trong hư không.
“Ta vẫn luôn lắng nghe.” Địa kiếm ồm ồm nói.
“Dạy nó cách sống đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tuân lệnh.” Địa kiếm nói.
Ầm!
Trong đường hầm đột nhiên vang lên tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
....
Đường hầm âm u dài ngoằng, mọi người đi chưa được bao lâu đã chìm vào một không gian tối om, hoàn toàn không thấy một chút ánh sáng nào.
“Em gái, cho chút ánh sáng.” Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol bĩu môi, búng tay bắn ra.
Một đốm sáng lặng lẽ bay ra trước mặt mọi người, chiếu sáng đường hầm.
Không gian xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy.
Khắp nơi đều là bụi đất, dường như đã lâu không có ai lui tới, chỉ có những dấu chân nhỏ vụn vặt.
Đó là dấu chân của yêu tinh.
Mọi người di theo dấu chân của yêu tinh, tiếp tục tiến về phía trước.
“Rod, ban nãy ngươi làm gì vậy?” Xích Hộc tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn cõng Mạc trên lưng, nói: “Cánh cửa kia vẫn luôn ở một chỗ, quá đáng thương, ta đến mời nó gia nhập đội ngũ của chúng ta.”
“Ngươi muốn một cánh cửa làm cái gì?” Reneedol hỏi.
“Không biết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nó nghe lời ngươi sao?” Reneedol hỏi.
“Đánh cho nó một trận rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mang theo một vật vừa không biết công dụng lại vừa tự cho là đúng, chẳng phải là quá cồng kềnh à?” Reneedol thản nhiên nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Nhét vào trong không gian riêng của ta là được, không sao.”
Reneedol hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ.
Một làn gió mát xen lẫn hơi nước ẩm ướt thổi tới trước mặt.
Sông?
Đã có sông, vậy chứng tỏ lối đi này rốt cuộc cũng sắp chấm dứt.
Mọi người mừng rỡ, tăng tốc bay về phía trước, chẳng mấy chốc đã bay đến cuối lối đi.
Cuối cùng mọi người từ từ dừng bước, ai nấy đều mang trên mặt biểu cảm kỳ quái.
Chỉ thấy ở lối ra của đường hầm bị một tấm vải bố đắp lại, không thể nhìn thấy cảnh tượng đằng sau.
Ở lối ra được bày một cái bàn, hai yêu tinh nằm sấp trên bàn, một con có râu mép màu xanh lá, con còn lại có râu mép màu xanh dương, hai con đang ngủ gà ngủ gật.
Một tấm bảng dựng thẳng trên bàn, trên đó viết:
“Nơi tiếp đón loài vật.”
Xích Hộc thấp giọng nói: “Sức mạnh pháp tắc của ta đã cảm ứng được trên tấm vải bố kia có yêu thuật.”
Cố Thanh Sơn cũng cảm ứng được.
Hắn giao Mạc cho Reneedol đỡ, tự mình đi lên chào hỏi: “Chào hai vị.”
Hai yêu tinh ngáy khò khò.
Cố Thanh Sơn gõ vào bàn, ho nhẹ một tiếng, nói: “Này, có người đến, tỉnh tỉnh.”
Hai yêu tinh tiếp tục ngáy khò khò.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, chợt cúi người, ghé vào tai hai con yêu tinh rồi hét to: “Đến giờ ăn rồi!”
Rốt cuộc những lời này cũng có hiệu quả.
Lỗ tai hai con yêu tinh giật giật, ngẩng đầu, mơ màng quan sát bốn phía.
Yêu tinh râu xanh lá nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Phục vụ, thực đơn tối nay là ăn người sống sao?”
Yêu tinh râu xanh dương nói: “Không, cơ thể người quá thối, chúng ta chưa bao giờ ăn họ.”
Yêu tinh râu xanh lá thở phào nhẹ nhõm, nói: “Như vậy cũng tốt, à mà khoan... Đây không phải là Mạc đến từ thung lũng thế giới và những người bạn của hắn sao?”
Hai tên yêu tinh cùng nhau nở nụ cười.
“Hình như Mạc đang ngủ, thằng nhóc la lối om sòm trước mặt chúng ta này hình như tên là... R...”
“Chào các ngươi, ta là Rod.” Cố Thanh Sơn nói.
“À, đúng rồi, là Rod, chúc mừng các ngươi đã thoát khỏi tai họa trên mặt đất. Tiện thể hỏi một câu, các ngươi từ đâu tới đây?” Yêu tinh râu xanh lá hỏi.
“Chúng ta theo dấu chân các ngươi đến đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ồ, đó là yêu thuật chỉ dẫn đặc thù, trong toàn bộ di tích đều có dấu vết chúng ta để lại, chuyên dùng để chỉ dẫn mọi người đi tới đây.” Yêu tinh râu xanh dương nói.
Yêu tinh râu xanh lá tiếp lời: “Để ta xem các ngươi làm sao mà qua được.”
Nó niệm một đoạn chú ngữ, hai mắt nhắm chặt.
Qua vài hơi thở, yêu tinh râu xanh lá “oa” một tiếng, mở mắt ra nhìn Cố Thanh Sơn, biểu cảm đầy cổ quái.
“Làm sao vậy?” Yêu tinh râu xanh dương hỏi.
“Bọn họ đi con đường có cánh cửa kia.” Yêu tinh râu xanh lá nói.
“À, cánh cửa đó thực sự không dễ làm thân, lần nào cũng phải nói hết lời mới lừa được nó... À không, ý của ta là mới có thể mở ra một khe nhỏ.” Yêu tinh râu xanh dương nói rồi kịp thời phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: “Mấy đứa này đi con đường khó khăn nhất thì làm thế nào mà qua được?”
Yêu tinh râu xanh lá chỉ vào Cố Thanh Sơn, nói: “Thằng nhóc này không chỉ thông qua cánh cửa đó, mà còn tháo luôn cả cánh cửa.”
Yêu tinh râu xanh dương lấy làm kinh hãi, trợn to hai mắt quan sát Cố Thanh Sơn.
“Đến cửa cũng tháo đi? Ta cho rằng như chúng ta là đã đủ không biết xấu hổ rồi, không ngờ còn có một tên còn vô sỉ hơn cả yêu tinh!” Nó kêu lớn.
“...” Cố Thanh Sơn.
“...” Xích Hộc.
“...” Reneedol.
Có sóng gió gì mà Cố Thanh Sơn chưa trải qua, cho nên cũng không tới mức đỏ mặt, hắn làm như không có chuyện gì, chỉ hỏi: “Hai vị, làm phiền hỏi một chút, rốt cuộc các ngươi làm gì ở đây?”
Hai tên yêu tinh cảnh giác nhìn hắn.
Yêu tinh râu xanh lá ném ra bốn miếng huy chương, nói: “Đi mau! Nhanh thông qua chỗ này đi! Ngươi đừng hòng ở trước mặt ta, lừa mất cái bánh ngọt nằm trong túi thứ năm bên trái áo của ta.”
Yêu tinh râu xanh dương nói: “Đúng, ngươi đi qua đường hầm này là biết ngay đằng sau là chỗ nào, đừng nói chuyện với chúng ta.”
Chúng nó cùng nhau bụm miệng, không muốn nhiều lời với Cố Thanh Sơn nữa.
Hắn nhận lấy bốn miếng huy chương rồi ra hiệu cho hai cô gái.
Bốn người lướt qua hai tên yêu tinh, đi tới cửa ra bị che bởi tấm vải.
Một làn sóng dao động đảo qua thân thể bốn người.
“Cho phép thông hành!”
Tấm vải bố hô lên rồi tự cuộn mình lại, nhường ra một con đường.
Đám người Cố Thanh Sơn đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài rộng rãi sáng sủa, cũng là một con sông dưới lòng đất không thấy bờ bến.
Ở bờ sông, từng chiếc thuyền gỗ nối tiếp nhau đỗ lại.
“Quả nhiên là sông.” Xích Hộc nói.
Chỉ thấy bốn miếng huy chương trong tay Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, rơi vào một con thuyền gỗ.
Một thân hình mảnh khảnh tiếp nhận huy chương.
Đây là một nam tinh linh, gã mặc một bộ chiến giáp đẹp đẽ tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, đánh giá bốn người bằng ánh mắt làm cho người ta không thấy thoải mái.
“Thông qua xét duyệt của yêu tinh... Hơn nữa còn là người của thung lũng thế giới?” Gã vuốt ve huy chương, hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Nam tinh linh từ trên cao nhìn xuống mấy người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người đang hôn mê.
“Còn mang theo một kẻ hôn mê, chậc, có phải yêu tinh nghĩ sai rồi không?” Gã nhỏ giọng lẩm bẩm, đưa tay chỉ Cố Thanh Sơn:
“Tên này, ngươi, chính là ngươi.”
“Ta?” Cố Thanh Sơn nói.
“Hãy chứng minh thân phận của các ngươi, không thì cút về.” Nam tinh linh nói.
Cố Thanh Sơn cau chặt lông mày.
Cũng may hắn đã sớm biết tính khí của tộc tinh linh như thế nào, mà vì hiện giờ còn chưa rõ tình hình nên hắn cũng không nghĩ gì nhiều.
Cho dù cách nhiều năm mới gặp lại tinh linh nhưng Cố Thanh Sơn vẫn nhớ cô gái kia.
Thiên Sứ Đoạn Tội gần như chết đi, nhưng cuối cùng lại sống sót, chủ nhân của một trong hai cánh vận mệnh, Tịch.
Mấy năm nay cô ấy đang làm gì?
Hiện tại đôi cánh vận mệnh đồng thời xuất hiện trong di tích Vạn Thần điện, kế tiếp sẽ còn phát sinh chuyện gì?
Cố Thanh Sơn đứng bất động, trên người đột nhiên bốc lên ngọn lửa tử vong cuộn trào mãnh liệt, biến thành một đầu lâu hắc ám cao vài chục thước trên không trung.
Đâu lâu hắc ám quan sát tinh linh.
“Như vậy đủ chưa? Hay là ngươi muốn trải nghiệm thêm về Tử Vong?” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt hỏi.
Tinh linh nhìn đầu lâu hắc ám đang bùng cháy, trên mặt từ từ hiện lên một nụ cười, hướng về phía đám người Cố Thanh Sơn, hành lễ nói: “Các vị đến từ thung lũng thế giới, các ngươi là người duy nhất có thể kết nối và ký kết khế ước với pháp tắc, các ngươi là tồn tại hiếm có và cao quý, mời theo ta cùng qua sông.”
“Đi đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đảo Che Chở.” Tinh linh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận