Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2041. Chính Bắc


Đánh dấu
Một con mèo quýt với cái bụng tròn vo đang nằm ỳ trên mặt đất.
Ăn quá no rồi.
Nó duỗi móng vuốt ra, vỗ nhẹ cái bụng rồi thở dài một hơi.
Là một cao thủ nấu ăn, Cố Thanh Sơn luôn quan tâm tới vấn đề ăn uống của bản thân, cũng điều chỉnh lượng thức ăn của mình rất khắt khe.
Lần này hắn cũng chẳng muốn ăn uống quá độ, chẳng qua không ăn không được.
Nghĩ tới đây, Mèo quýt nhìn về phía Giao diện Chiến Thần.
[Hồn lực của ngài: Hai mươi ngàn.]
Những chữ số lấp lánh hiện ở trong góc Giao diện làm cho người ta cảm thấy rất yên tâm.
Cuối cùng cũng đủ hồn lực rồi.
Mèo quýt cố gắng bò dậy, dùng móng vuốt rút một bức tượng ở trong ngực ra.
Gà trống màu sắc sặc sỡ.
Cuối cùng cũng có thể đánh thức nó dậy.
Mèo quýt dùng móng vuốt giật nhẹ mào gà của nó.
Bức tượng run khẽ rồi chầm chậm sống lại.
"A, nhóc, có muốn biết nguyên nhân vì sao tốc độ bổ sung hồn lực của nhóc khi ở trong hình dạng mèo lại chậm như vậy hay không?" Gà trống hỏi.
"Meo!" Mèo quýt vội vàng dùng móng vuốt xua xua.
Gà trống nói với vẻ hậm hực: "Cái gì? Tin tình báo mà nhóc muốn biết không phải cái này sao? Thật sự là khó chơi mà..."
Mèo quýt lại biến trở về thành Cố Thanh Sơn, rồi nói: "Tốc độ tăng hồn lực của ta lên chậm như vậy là bởi vì không ăn những thứ chứa nhiều năng lượng... Được rồi, hãy nói cho ta biết về tin tình báo khác đi, tốt nhất là tin tình báo có liên quan tới tình hình hiện tại của ta."
Sau khi nói xong, Cố Thanh Sơn đưa tay ra vuốt nhẹ bộ lông của gà trống.
Hai mươi ngàn hồn lực được đưa ra ngoài.
Gà trống duỗi dài cổ, gáy dài.
Nó dùng hai cánh tạo thành hình trái tim, tâm trạng rất vui vẻ, còn nói liên tục: "A a a a a... Thoải mái! Cuối cùng lại có hồn lực! Ta đang lo không có hồn lực mua sắm..."
Nó đang nói thì bỗng nhiên im bặt đi, dùng ánh mắt cảnh giác liếc nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không quan tâm nó vừa nói cái gì, nghiêm mặt ôm quyền bảo: "Gà đại ca, ta đang tìm kiếm hài cốt của Thi thể đóng băng, hiện tại hãy nói cho ta biết một vài tin tức có ích đi."
Sắc mặt gà trống thay đổi, thái độ cũng nghiêm túc hơn: "Cố Thanh Sơn, muốn sử dụng lực lượng của ta thì phải cho ta một lượng hồn lực tương ứng, và mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần. Được, để ta nói rõ tình hình hiện tại cho ngươi... Ta có thể mơ hồ cảm nhận được rằng có hai tin tình báo cực kỳ quan trọng, một cái liên quan tới động tĩnh của tận thế, cái còn lại là liên quan tới tính mạng của một người nào đó... người kia chỉ có ngươi mới có thể cứu được mà thôi. Hiện tại hãy lựa chọn đi, ngươi muốn biết tình báo nào, ta sẽ cảm ứng tình báo đó."
Cố Thanh Sơn không nhịn được mà hỏi: "Chỉ có thể biết một trong hai thôi sao?"
"Đúng." Gà trống trả lời.
"Xin hãy cảm ứng tình trạng của người kia." Cố Thanh Sơn nói.
Gà trống hơi kinh ngạc, hỏi lại: "Thằng nhóc ngươi khi giết người đều không cần nháy mắt, tại sao bây giờ lại muốn cứu người rồi?"
"Mạng người quan trọng hơn, nếu đã biết có thể cứu mà lại không cứu, thì sẽ hối hận." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng khi giết người, ngươi chưa bao giờ chùn tay cả, thậm chí có thể nói là giết người như ngóe, việc này giải thích như nào đây?" Gà trống hỏi.
"Có một vài người, ngươi không giết hắn cũng sẽ cảm thấy hối hận." Cố Thanh Sơn nhún vai.
"Nếu ngươi đi cứu người, vậy tận thế làm sao giờ?" Gà trống hỏi tiếp.
"Dù gì ta cũng phải chống lại tận thế, để lâu một lát cũng không hề gì." Cố Thanh Sơn trả lời.
Gà trống nhìn chăm chú vào hắn, sau đó nó rút một tờ giấy từ trong ngực ra, đặt lên mặt đất rồi đưa một cái bút bi cho Cố Thanh Sơn, nói: "Thằng nhóc nhà ngươi đúng là hợp ý ta, nào, ký vào tờ hóa đơn tạm ứng này đi, ta sẽ nghĩ một cách khác, xem xem có thể giúp ngươi tìm hiểu thêm một vài thông tin hay không."
Cố Thanh Sơn nhìn vào tờ hóa đơn thì thấy trên đó viết rằng:
[ Hôm nay nợ Gà trống sặc sỡ hai mươi ngàn hồn lực, quy tắc trả góp như sau:
Chia làm sáu lần trả, mỗi tháng trả một lần, mỗi lần phải trả mười ngàn hồn lực. ]
Cố Thanh Sơn buột miệng hỏi: "Chỉ nợ hai mươi ngàn thôi mà? Tại sao ta phải trả sáu mươi ngàn cơ chứ?"
Gà trống kêu to: "Lão Cố, lần này gà ta phải liều mạng giúp ngươi, thu thêm phí vất vả thì ngươi sẽ chết à?"
Sáu mươi ngàn hồn lực, trả trong vòng sáu tháng... cũng không nhiều nhặn gì lắm.
Cố Thanh Sơn đột ngột hỏi: "Tình hình nghiêm trọng tới như vậy sao?"
Gà trống giật mình, nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
"Hừ, đều là hậu quả của những việc các ngươi đã làm trong dòng sông thời gian mà thôi, hai người... một người là chúa tể Quang Huy, chủ nhân của sông Sinh, một người là Tử Thần nắm giữ sông Tử. Kết quả thì sao? Chúa tể Quang Huy biến thành một cái đầu chó, Tử Thần thì vác cái đầu chó ấy chạy khắp hư không tìm thi thể... các ngươi thật sự không biết sông Sinh Tử là một tồn tại như thế nào sao?" Gà trống cằn nhằn.
Cố Thanh Sơn nói: "Ta biết nó là thế giới quy chúc, một thế giới để các linh hồn đi và về, giống như Lục Đạo Luân Hồi vậy."
"Xem xem!" Gà trống kêu to: "Ngươi biết rất rõ nó là thế giới quan trọng như vậy, còn không chịu đi tới sông Tử quản lý tất cả vong linh, hiện tại muốn tới cũng không kịp rồi..."
Nó đột ngột dừng lại.
Cố Thanh Sơn vẫn yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.
Gà trống chưa bao giờ đề cập tới vấn đề hóa đơn tạm ứng này bao giờ cả, cũng chưa bao giờ chủ động vượt qua quy tắc, cung cấp nhiều hơn một tình báo trong một ngày.
Hiện tại nó lại rất lo lắng, muốn thử làm việc như vậy.
Nó là tình báo của Giao diện Chiến Thần, chỉ cần kích hoạt là có thể cảm ứng tin tức từ trong hư không.
Nói cách khác, nó đã cảm nhận được thứ gì đó, cũng đang lo lắng về điều gì đó.
Giống như...
Nữ sĩ đã truyền cho mình Tế vũ vậy, thúc giục mình phải thành lập một vũ đoàn.
Có vẻ như có chuyện gì rất khẩn cấp đang tới gần.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ý thức được một việc.
Cho tới nay, mình không để ý tới tầm quan trọng của sông Sinh Tử.
Nó là căn bản của thế giới quy chúc, một thế giới có thể sánh với Lục Đạo Luân Hồi.
Với lại nó cũng không bị vỡ vụn gì!
Lực lượng của nó mạnh mẽ như thế nào cơ chứ?
Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề, suy đi nghĩ lại tại sao mình lại quên một chuyện quan trọng tới như vậy.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn phát hiện mình không bị trúng một pháp thuật nào cả, cũng không phải thật sự là quên chuyện này đi, mà là hắn không có thời gian.
Từ thời đại Tuyên Cổ trở về, cứu Phi Nguyệt, trốn vào thế giới Ác Quỷ, gặp Ma Long, giết Quỷ Chủ, tử đấu với Reneedol, mình đã từng nghỉ ngơi lần nào chưa?
Cơ bản là không có thời gian để đi điều tra sông Sinh Tử!
Cũng may là Tô Tuyết Nhi dùng một cách cực kỳ khéo léo, trợ giúp mình khôi phục lực lượng của ba đồng tiền.
Cố Thanh Sơn thở dài, hỏi lại: "Gà trống, ngươi đã phát hiện điều gì?"
Gà trống hừ lạnh, nói: "Ta còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng ta cảm thấy... không, ta không thể nói cảm giác của ta được, nếu không đó cũng được tính là một tình báo, như thế ta sẽ phải lập tức ngủ say mất."
Cố Thanh Sơn không hỏi nữa.
Hắn ngồi xổm xuống, ký vào tờ hóa đơn tạm ứng.
"Này." Hắn đưa hóa đơn cho gà trống.
"Được, vậy ta bắt đầu đây!"
Gà trống gáy vang, một chân đứng trên mặt đất, cổ gà vươn dài ra, thần thái căng thẳng quan sát hư không xung quanh.
Cố Thanh Sơn không dám quấy rầy nó, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Gà trống quan sát mọi nơi, một lúc lâu sau mới thoát khỏi trạng thái này.
"Lão Cố, ta chỉ nói một lần là ngủ say rồi, ngươi hãy nghe cho kỹ." Gà trống nói với giọng nghiêm trọng.
"Được, ta đang nghe." Cố Thanh Sơn nói.
Gà trống hít sâu, rồi nói với ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Điềm báo trong sông Tử càng ngày càng rõ ràng, tận thế đã nhận ra cái gì đó, cho nên ván cờ nó bố trí từ rất nhiều năm trước đã lặng lẽ khởi động. Sự hủy diệt quét sạch toàn bộ dòng chảy thời không hỗn loạn sắp tới rồi... Mọi thứ bắt đầu từ trong Bãi Tha Ma Tận Thế, hãy đi về hướng Chính Bắc, thiếu nữ đưa ngươi tới đây đang tha thiết hi vọng ngươi có thể cứu người kia... nếu như người kia có thể sống sót thì ngươi sẽ hiểu được ngọn nguồn của bí mật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận