Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1940. Pho Tượng Và Bích Họa


Đánh dấu
“Đừng để ý đến ta, ta phải suy nghĩ một vài vấn đề.” Cố Thanh Sơn không hề quay đầu lại, chỉ khoát tay nói.
“Nói ra đi, biết đâu ta có thể giúp ngươi nghiên cứu một chút.” Xích Hộc kêu lên.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nàng ta, nói: “Cô?”
“Ngươi dám xem thường ta à? Bò cạp của ta được xưng là thuật pháp ngôi sao khó nhất trong lịch sử đó!” Xích Hộc tức giận nói.
Cố Thanh Sơn đứng yên, giọng điệu mang theo ý cười, hỏi nàng: “Vậy cô đã hoàn thành nó như thế nào vậy?”
“Ta cứ đâm đầu vào, đâm rồi lại đâm, lúc mệt mỏi thì uống một hớp rượu, cuối cùng cũng ngưng tụ xong xuôi toàn bộ bọ cạp!” Xích Hộc nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, đang định nói thì đột nhiên dừng lại.
Đâm?
Đâm...
Chẳng biết tại sao, những lời Laques nói lại lần nữa văng vẳng bên tai.
“Cho tới thời điểm hiện tại, ta mới nhìn ra một ít quỹ đạo của vận mệnh... Tử Thần, ngươi là hy vọng duy nhất.”
“Năm đó ta từng dự đoán... Rằng có người sẽ ra tay với pho tượng của chúng ta... Ta đã phóng ra lực lượng phòng ngự rất mạnh trên cả ba pho tượng, khiến chúng nó vẫn luôn duy trì vẻ ngoài nguyên vẹn.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn chợt biến.
Pho tượng của ba nữ thần vận mệnh đã bị Reneedol đánh cho chia năm xẻ bảy.
Lẽ nào Laques đã dự đoán được việc này từ lâu?
Nếu như cô ta thực sự đoán trước được cảnh tượng này, có lẽ giống như lời cô ta nói, năm đó cô ta từng để lại chiêu ngầm nào đó ở trên ba pho tượng.
Pho tượng...
Đúng rồi!
Về pho tượng, gà trống nhiều màu đã từng nói qua.
Nó nói, rất nhiều bí mật của thời đại quá khứ đều nằm trên pho tượng và bích họa bên trong Vạn Thần điện.
Laques nói mình là hy vọng duy nhất, có phải ám chỉ rằng nàng ta đang giao thứ gì đó cho mình?
Nàng ta có cái gì có thể giao cho mình chứ?
Đáp án đã rõ như ban ngày.
Cố Thanh Sơn đứng yên, lẳng lặng nhìn chằm chằm Xích Hộc.
“Rod, ngươi làm sao vậy?” Xích Hộc khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn đi tới, vỗ vào vai nàng ta, nói: “Xích Hộc, cô quả nhiên là một thiên tài!”
Nói xong, hắn lui vào một màn sương trắng, biến mất tức thì.
Thánh điện nữ thần Vận Mệnh.
Sương trắng tràn ngập.
Cố Thanh Sơn bước ra, nhìn quanh tòa thánh điện.
Những mảnh vỡ nát vụn của pho tượng rơi vương vãi khắp nơi, muốn dán chúng lại không phải là một chuyện đơn giản.
Nhung mà sắc mặt Cố Thanh Sơn không hề hiện lên vẻ khó khăn.
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vỡ pho tượng lên, lẩm bẩm:
“Laques, để ta tới xem xem rốt cuộc cô giấu cái gì trên ba pho tượng này.”
....
Thánh Điện Vận Mệnh.
Mảnh vỡ của ba pho tượng Nữ Thần Vận Mệnh rơi rải rác khắp mặt đất.
Reneedol chỉ tiện tay đánh ra một đòn vô cùng cường đại, nhưng Laques đã sớm bố trí thuật pháp phòng ngự trên pho tượng, cho nên chỉ bị đánh cho vỡ thành nhiều mảnh chứ chưa hoàn toàn hóa thành bột mịn.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra ngoài, đảo qua toàn bộ thánh điện.
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng trong lòng hắn cũng hiểu rõ.
Đối với người tu hành đến trình độ như hắn, muốn hợp lại một vài pho tượng đá vỡ vụn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Sơn tiện tay bấm một quyết.
Tất cả đá vụn từ lớn đến nhỏ đều đồng loạt bay lên, bay về phía trung tâm thánh điện.
Chúng nó chiếu theo ý muốn của Cố Thanh Sơn, hợp lại từng chút từng chút một, chẳng mấy chốc ba pho tượng nữ thần đã được khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Cố Thanh Sơn dùng pháp quyết cố định, đảm bảo những mảnh đá này tạm thời sẽ không bị sụp.
Làm xong hết thảy hắn mới đi lên phía trước, bắt đầu kiểm tra ba pho tượng một cách tỉ mỉ.
Thế nhưng những pho tượng này quả thực chỉ là được tạo thành từ đá, không có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Nửa khắc sau.
Vẫn không thu hoạch được gì.
Cố Thanh Sơn thở dài, vẫy tay trong không trung.
Ba thanh kiếm hiện lên sau lưng hắn.
“Các ngươi xem giúp ta một chút, ba pho tượng này có vấn đề gì không.” Hắn nói.
Mấy thanh kiếm bay ra ngoài, lượn vài vòng xung quanh ba pho tượng.
Triều Âm kiếm bay về đầu tiên, phát ra một tiếng kêu to đầy áy náy.
Cố Thanh Sơn an ủi nó: “À, không sao, chuyện này quả thực rất khó khăn, ngay cả ta cũng không phát hiện ra manh mối gì.”
Một lát sau, Địa kiếm cũng bay trở về, lơ lửng giữa không trung.
Nó nói bằng giọng ồm ồm: “Reneedol là một trong ba vị nữ thần, dưới sự tra xét tỉ mỉ của nàng ta mà cũng không phát hiện bí mật gì bên trong, có phải ngươi nghĩ sai rồi không?”
Cố Thanh Sơn giật mình, không chắc chắn nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy Laques thật vất vả mới được ta triệu hồi ra trong khoảng thời gian cực kỳ có hạn, nàng ta nhất định sẽ không nói mấy lời vô ích với ta.”
Địa kiếm suy nghĩ một chút, lại bay trở lại, vòng quanh ba pho tượng nữ thần, liên tục quan sát.
Một lát sau Lục Giới Thần Sơn kiếm mới bay trở về, âm thanh của Sơn Nữ vang lên trên thân kiếm:
“Công tử, ba pho tượng này vốn dĩ có sức mạnh thuật pháp loại phòng ngự, nhưng bây giờ đã dần dần biến mất.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Chúng nó đã từng bị phá hủy một lần, sức mạnh thuật pháp phòng ngự đương nhiên sẽ dần dần biến mất.”
“Trừ cái đó ra, ta cũng không phát hiện được gì thêm.” Sơn Nữ nói.
Trên mặt Cố Thanh Sơn hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Ba pho tượng này, thấy thế nào cũng chỉ là tảng đá mà thôi.
Có thể vấn đề không nằm ở chỗ chất liệu và thuật pháp, mà là trên những phương diện khác?
Cố Thanh Sơn không ngừng lùi về phía sau, đứng từ xa quan sát ba pho tượng của ba Nữ Thần Vận Mệnh.
Trong ba vị nữ thần, Kroto lớn tuổi nhất đứng bên trái, Atropos nhỏ tuổi nhất đứng bên phải, còn Laques đứng ở chính giữa. Nét mặt các hàng tĩnh lặng, trang trọng nghiêm túc.
Cũng không biết ba pho tượng này là tác phẩm của người phương nào mà có thể lột tả được hết dáng vẻ ưu mĩ, dung mạo đoan trang tuyệt trần, phong thái cuốn hút bốn phương của ba vị nữ thần.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn một hồi, nhịn không được nhẹ giọng thì thầm:
“Các nàng đang nhìn cái gì...”
Chỉ thấy ánh mắt ba pho tượng nhìn về những nơi khác nhau.
Cố Thanh Sơn tiện tay bấm một quyết.
Một đường sáng thần thánh bay ra ngoài, một đầu nối liền với con mắt của nữ thần vận mệnh Kroto, một đầu khác bắn ra theo phương hướng mà nàng ta nhìn tới, cuối cùng đụng vào trên vách tường.
Giống như những thánh điện khác, vác tường trên thánh điện vẽ một bức bích họa sử thi thật lớn, kể lại quá khứ huy hoàng của các thần linh trong điện.
Vị trí Kroto nhìn chăm chú chính là bước ngoặt của một câu chuyện sử thi, vô số thần linh bị tận thế giết chết, chỉ có một vị thần linh được bao bọc bởi ngọn lửa hắc ám là còn miễn cưỡng nửa ngồi nửa nằm dưới đất, phát ra lời cầu khẩn tới ba vị nữ thần.
Trong tay vị thần linh này cầm một lưỡi hái màu đen.
Là Tử Thần.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng giật thót.
“Tử Thần, ngươi là hy vọng duy nhất.”
Câu nói kia của Laques lại lần nữa vang lên bên tai.
Lẽ nào nàng ta đã sớm dự tính cảnh tượng này trong vận mệnh?
Cố Thanh Sơn khẽ siết chặt nắm đấm.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng có thể chắc chắn phán đoán của mình là đúng.
Ba pho tượng này nhất định cất giấu bí mật gì đó, một bí mật mà ngay cả Reneedol cũng không phát hiện ra.
Cố Thanh Sơn vươn tay nhanh chóng bấm quyết, lần nữa phóng ra hai đường sáng thần thánh, nối liền một đường từ ánh mắt cho đến điểm nhìn của Laques và Atropos.
Chỗ Atropos nhìn vào chính là khu vực chiến đấu kịch liệt nhất trong bức họa.
Trên chiến trường, thi thể nằm rải rác đầy đất, các thần linh liên tục chết đi, Atropos đang nhìn vào những cánh tay đứt đoạn rơi đầy đất.
Laques thì nhìn chằm chằm vào đỉnh bức bích họa. Nơi đó đã chìm sâu tại nơi cao nhất của Thánh Điện, ánh sáng rọi đến hơi tối nên nếu không quan sát tỉ mỉ thì gần như không thể thấy rõ thứ gì.
Thế nhưng trên đỉnh bức bích họa, có một vị nữ thần đứng trên một vách núi thật cao, cầm trong tay kèn lệnh tỏa ra vầng hào quang thần thánh, triệu hoán hàng triệu thần linh tham gia vào trận quyết chiến cuối cùng.
Chỉ cần liếc mắt đã thấy, vị nữ thần kia chính là Laques.
Thế nhưng sau khi Cố Thanh Sơn xem xét cẩn thận một hồi, hắn lại cảm thấy vừa đúng vừa sai sai.
Cứ cảm thấy...
Vị nữ thần này có gì đó là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận