Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1588. Gặp Lại Kẻ Thù Xưa


Đánh dấu
"Thanh toán." Cố Thanh Sơn không do dự chút nào, nói.
[Vực Sâu Vĩnh Hằng, Chủ nhân của Vòng xoáy Thời Không, Kẻ phán xử Vận mệnh Chúng sinh là những tồn tại ở cùng một cấp bậc.]
[Với lực lượng hiện tại của ngài... hoặc là nói, với thực lực của phần lớn người trong toàn hư không, muốn chiến thắng bọn chúng thì gần như là không thể nào.]
[Vô số năm trước, khi cánh cửa thế giới bị mở ra, rất nhiều tận thế đã xông qua cánh cửa mà tràn vào, làm cho những quái vật này bị thương rất nặng, bởi vậy mà sinh ra một cơ hội... Hiện tại, ngài đang ở nơi chúng bị đánh bại, rất có khả năng sẽ gặp được bọn chúng.]
[Đây chính là cơ hội duy nhất mà ngài có thể nhận được danh hiệu 'Chiến Thần Hư Không'.]
Cố Thanh Sơn đọc đi đọc lại, hỏi tiếp: "Ý của ngươi là, 'Kẻ phán xử Vận mệnh Chúng sinh' cũng đã bị tận thế xử lý rồi sao?"
[Tình trạng hiện tại giống với 'Chủ nhân của Vòng xoáy Thời Không’, suýt chết mà thôi.] Giao diện Chiến Thần nói.
Hồn lực cũng theo đó mà bay đi.
"Thì ra là vậy, ta còn đang thắc mắc tại sao nhiệm vụ này lại bỗng nhiên kích hoạt... Hóa ra lúc đầu nhiệm vụ này vốn không thể hoàn thành, mà hiện tại lũ quái vật kia đã bị tận thế đánh thành tàn phế, cho nên ta mới có được cơ hội duy nhất này."
Cố Thanh Sơn nói thầm.
Sau khi chiến thắng loại quái vật này, thì danh hiệu có được sẽ có năng lực gì?
Cố Thanh Sơn cảm thấy rất tò mò.
Mà những chuyện nhóm người thế giới Ác Quỷ đang làm cũng khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.
Cốc cốc cốc!
Từng tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hư không dần dần mở rộng, một cánh cửa xuất hiện tại đó.
Thầy giáo môn chiến đấu đứng ngay bên cửa.
"Tan lớp rồi, Lý Thu Sơn!"
"A, vâng, con tới ngay đây."
Cố Thanh Sơn đứng dậy, dọn dẹp chăn đệm, để vào trong vòng tay bằng xương trắng.
"Hôm nay cảm thấy như thế nào? Có thu hoạch gì không?" Thầy giáo hỏi.
"Thu hoạch rất lớn. À mà thầy ơi, làm cách nào để tăng tốc lĩnh ngộ truyền thừa?"
"Điều này sao... không có đường tắt đâu, chỉ phải kiên trì bền bỉ mà cố gắng, dùng mồ hôi mới có thể lĩnh ngộ hoàn toàn truyền thừa mà thôi."
"Dạ rõ. Nói cách khác, con vẫn phải ngủ nhiều hơn sao."
"Hả... nói như vậy... cũng đúng!"
Sau khi tan học.
Cố Thanh Sơn trở về chỗ ở.
Trong phòng không có một ai cả.
Lý Thu Vũ đang đi làm nhiệm vụ.
Cố Thanh Sơn tới nhà bếp, tự làm một bát mì rồi từ từ ăn, sau đó nằm lên giường.
Hiện tại vẫn chưa phải là đêm tối, hắn không thể nào dùng 'Dạ Du Thần', chỉ có thể suy nghĩ những vấn đề khác.
Tình báo mà hôm nay hắn có được là rất nhiều, hắn cần một khoảng thời gian để suy nghĩ những thứ cần làm tiếp theo.
Thế giới Ác Quỷ và Hang Sâu Vạn Thú có quan hệ hợp tác, thường giao dịch với nhau.
Thảo nào trên chiến trường, người của thế giới Ác Quỷ không để ý tới đám người của Hang Sâu Vạn Thú.
Còn có khu mộ lớn phía trên.
Nếu như có Ác quỷ chôn trong đó, như vậy có khi nào Tiên nhân trong Thiên cung cũng chết tại đó hay không?
Bỗng nhiên có một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Thanh Sơn nhảy xuống giường, đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài là Triệu Quỳnh.
"Triệu tỷ, mời tỷ vào bên trong." Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Quỳnh đi vào trong phòng, xoa đầu hắn rồi nói: "Lý Tam Lang, Thu Vũ tỷ không ở nhà, cho nên ta tới bảo vệ đệ đây."
"Bảo vệ đệ?" Cố Thanh Sơn hơi khó hiểu mà hỏi lại.
Triệu Quỳnh nói: "Đúng vậy, đêm nay sẽ xuất hiện một loại tận thế rất đặc biệt, rất nguy hiểm."
Bầu trời tối dần.
Trong phòng, Cố Thanh Sơn và Triệu Quỳnh ngồi đối diện nhau.
"Tận thế đặc biệt? Sẽ có chuyện gì xảy ra?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Quỳnh đưa một mẩu xương qua.
"Cái này gọi là Áo Giáp Bất Động, đệ cầm lấy, nó có thể giữ cho thần hồn của đệ đứng yên, như vậy sẽ không bị tận thế kia bắt hồn phách đi." Triệu Quỳnh nói.
Cố Thanh Sơn nhận lấy mẩu xương, chỉ thấy trên đó khắc chi chít phù văn.
"Ta học ở trên lớp lịch sử, rõ ràng chúng ta đã chiến thắng không ít tận thế, cũng phong ấn một ít, tại sao vẫn còn một tận thế giáng lâm xuống lưu phái?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Quỳnh nói: "Bởi vì tận thế này không thể phong ấn, trùng hợp lại rơi vào động Tây Hải của chúng ta. May mà nó không mạnh lắm, cho nên chúng ta cũng không để ý, chỉ tính trước thời gian và chờ đợi nó cứ cách mỗi một đoạn thời gian lại giáng lâm."
Nàng nghiêm túc giải thích:
"Nửa tiếng sau, Tận Thế Oán Linh sẽ xuất hiện."
"Tận thế này sẽ chọn ra kẻ thù của đệ từ trong những người chết, để bọn họ hiện ra trước mặt đệ lần nữa."
"Tất cả kẻ thù của đệ, đều sẽ đến tấn công đệ."
"Đối với những người cường đại thì tận thế này vô cùng nguy hiểm."
"Nhưng đệ chỉ là đứa bé, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng. Có mẩu xương của ta bảo vệ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra."
Cố Thanh Sơn im lặng một chút, cười nói: "Triệu tỷ, tỷ ăn cơm chưa?"
Triệu Quỳnh giật mình.
Rõ ràng đang nói về tận thế, tại sao lại qua tới chuyện ăn cơm rồi?
"Ta... còn chưa ăn. Bởi vì tay nghề của đệ rất tốt, cho nên ta định đến ăn ké một bữa." Nàng bình tĩnh nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Muối và giấm trong nhà không còn nhiều lắm, vẫn còn nửa tiếng nữa, tỷ có thể đi đầu phố mua ít muối và giấm giúp ta không, ta sẽ nấu cơm."
Triệu Quỳnh lập tức đứng dậy nói: "Được, đệ phải ở yên trong nhà, không được chạy loạn, ta mua xong lập tức trở lại."
Nàng mua đồ gia vị rất nhanh, lúc về đến nhà thì thấy Lí Tam Lang cầm mẩu xương trong tay, đang ngồi thừ người ở đó.
"Nè, muối và giấm mà đệ cần đây." Triệu Quỳnh nói.
Lí Tam Lang lấy lại tinh thần, cười nói: "Được, tối nay Triệu tỷ muốn ăn gì không?"
"Gì cũng được. À phải, món mì lần trước đệ làm ngon lắm."
"Được, vậy ăn mì đi."
Hai người vừa nói chuyện vừa bận rộn xắn tay áo vào bếp.
Một con mèo quýt ngồi xổm ở góc tường, lẳng lặng nhìn cảnh này.
Một lát sau, nó xác định tất cả đều không có vấn đề gì, bèn nhảy lên cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Con mèo này không quan tâm gì nữa, nhanh chóng chạy đi trong bóng tối như một tia sáng màu cam.
Chẳng bao lâu sau, nó đã đi đến khu vực biên giới của lưu phái Sơn Hải. Nước biển rẽ ra hai bên thành một con đường, ôm lấy nó đi vào trong biển.
Nó lao vào biển.
Con mèo quýt vội vàng chạy băng băng, vượt qua một khoảng cách dài đằng đẵng, cuối cùng hiện ra trên mặt biển.
Nó vẫn tiếp tục bay nhanh trên mặt biển, có khi đột nhiên biến mất, trực tiếp xuyên qua hàng ngàn dặm. Nó cứ cặm cụi chạy như bay, chạy như bay, chạy như bay!
Rốt cuộc, con mèo quýt đã tới một sa mạc vô cùng hoang vắng.
Nó dừng trên một đồi cát cao cao, từ từ ngồi xuống, nghỉ ngơi.
Sơn Nữ giả thành mình, ở đó ăn cơm với Triệu Quỳnh.
Trong đêm tối, mình biến thành mèo quýt, lấy sức mạnh từ Dạ Mị Quỷ Ảnh, mượn "Ngọc Vô Hạ" của Duy Tôn; lại lấy sức mạnh của Triều Âm kiếm để khống chế biển, đi xuyên qua biển cả, đi đến một nơi mà không ai có thể nhòm ngó.
Giờ đây, Tận Thế Oán Linh sắp xảy ra.
Mèo quýt thở dài một tiếng, biến thành Cố Thanh Sơn.
Hàng tỷ vạn người chết đã bị mình đưa trả về hỗn độn, không thể nào tái sinh.
Như vậy, người sẽ tới là ai?
Cố Thanh Sơn đứng trên cồn cát, yên lặng chờ đợi.
Thời gian nửa tiếng đã qua.
Giữa trời đất, tất cả dần dần trở nên mờ mịt không rõ.
Dường như có một thế giới ở thời không xa xôi chưa từng thấy đang lao vùn vụt tới đây, hòa cùng với toàn bộ động Tây Hải.
Trong sương mù,bóng dáng nào đó dần dần từ mờ mịt trở nên rõ ràng.
Nó đi tới đối diện Cố Thanh Sơn.
"Thật không ngờ, tận thế này có thể vượt qua thời không, gọi ngươi tới." Cố Thanh Sơn nói.
Một giọng nữ vang lên: "Ta cũng không ngờ được lại có loại sức mạnh gọi ta dậy từ giấc ngủ sâu."
Dừng một chút, giọng nữ lại hóa thành giọng đàn ông hùng hồn: "Có điều loại tận thế này kém quá, triệu hồi ta đến dưới hình thức oán linh, như vậy ta làm sao đánh với ngươi?"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Nó bị tận thế dẫn tới trước mặt Cố Thanh Sơn lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận