Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2252. Đuổi và giết (1)


Đánh dấu

“Người như vậy thì giao cho ngươi đối phó.” Trương Anh Hào nói.
“Không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Đúng rồi, tại sao Thú Vương nói nhân loại đều không ngủ say? Làm sao bọn họ trực tiếp tham gia vào lục đạo một lần nữa?” Trương Anh Hào lại hỏi.
“Bởi vì bọn họ không có trật tự mới. Đồng thời chúng sinh vốn thuộc về lục đạo, vì lẽ đó lúc lục đạo dung hợp, bọn họ lại trực tiếp tiến bước vào thế giới.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Quả là ước mơ.” Trương Anh Hào thở dài nói.
“Không có gì, chờ sức mạnh của ta khôi phục theo trình tự, ta sẽ thức tỉnh tất cả mọi người.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Hy vọng có thể mau chóng…” Trương Anh Hào bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: “Có rượu không? Ta ngủ lâu quá nên cổ họng hơi khát nước.”
Nói chưa dứt lời, câu này của hắn cũng khơi gợi cơn nghiện rượu của Cố Thanh Sơn lên.
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Xin lỗi, điều kiện nơi này không tốt lắm.”
Trương Anh Hào có hơi tiếc nuối, nhưng chỉ là không được thì thôi.
Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng tay gõ nhẹ rồi kêu:
“Bảo bối, đi ra đi.”
Mặt đất nứt tạo ra một lỗ tròn đen kịt.
Một con Hắc Miêu bò từ trong lỗ ra, dịu dàng kêu to:
“Miêu miêu miêu…”
Trương Anh Hào giải thích: “Nó nói đã lâu rồi nó không được ra ngoài hóng gió.”
Cố Thanh Sơn đáp: “Ta nghe có thể hiểu.”
Trương Anh Hào chợt nói: “Ta nhớ ra rồi, từ sau khi ngươi biến thành con mèo thì đã biết tiếng của bọn chúng.”
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta nên bắt đầu lần theo mục tiêu.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hắn cũng ngồi chồm hỗm xuống, nói với con mèo mun: “Miêu miêu, miêu miêu miêu miêu?”
Hắc Miêu lẳng lặng nghe xong thì giơ móng vuốt lên mà kêu một cách hưng phấn; “Miêu miêu miêu miêu miêu!”
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào cùng rơi vào trầm mặc.
“Nó muốn ăn bánh dâu tây.” Trương Anh Hào mở miệng nói.
“Vào lúc này, ở nơi đây, ta phải đi đâu để tìm bánh dâu tây?” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
“Hết cách rồi, trước đây ta thường dẫn nó ra ngoài chơi đùa hóng gió, nhưng từ sau khi ta ngủ say thì nó luôn bị nhốt trong nhà, không thể đi đâu hết.” Trương Anh Hào giải thích.
Cố Thanh Sơn làm trong cố họng rồi nói với con mèo mun: “Miêu miêu miêu miêu, miêu miêu miêu.”
Hắc Miêu mở to tròng mắt như đôi bảo thạch ra nhìn Cố Thanh Sơn, trong ánh mắt toát nên vẻ điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Cố Thanh Sơn mềm nhũn, giọng trở nên nhẹ nhàng: “Miêu! Miêu miêu miêu, miêu miêu miêu miêu.”
Hắc Miêu suy tư chốc lát rồi nói: “Miêu miêu, miêu miêu miêu.”
Trương Anh Hào thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo nói: “Nhìn đi! Mèo nhà ta vô cùng hiểu chuyện, bây giờ chỉ cần ăn một cái hamburger trứng thịt thì thỏa mãn rồi.”
Cố Thanh Sơn đồng ý nói: “Bánh dâu tây thì ta thật sự không có cách, nhưng nếu là hamburger thì ta sẽ làm --- chỉ cần đi tìm nguyên liệu phù hợp thì lập tức có thể nấu được.”
Hắn lấy hai cái bánh hấp hành quân từ trong túi ra rồi xé đôi nó, nhìn vào bên trong.
“Thịt có rồi, bánh mì cũng có, chỉ còn thiếu trứng.” Hắn trầm ngâm nói.
“Trứng? Nói cách khác là bây giờ chúng ta phải đi tìm trứng gà?” Trương Anh Hào nói.
“Không, ta đoán chỉ cần có trứng là được, thật ra rất nhiều loại trứng chim và trứng thú cũng có thể thay thế --- Miêu miêu miêu?” Cố Thanh Sơn nói.
“Miêu!” Mèo mun nói.
“Ngươi xem, nó đồng ý rồi, vậy thì chúng ta đi tìm trứng.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Ta kiến nghị ngươi nên hành động nhanh một chút, bằng không những bằng hữu mà Thú Vương nói e rằng sẽ gặp nguy hiểm.” Trương Anh Hào nói.
“Yên tâm, nói về tốc độ thì ta rất tự tin.” Cố Thanh Sơn đáp.

Trên mặt đất.
Hoa tuyết bay lả tả.
Cương Thiết Cự Nhân vỡ vụn vẫn nằm lẳng lặng trong tuyết như cũ.
Con quái vật đầu rắn mình người bò từ dưới đất ra ngoài, vẩy vẩy cánh tay quấn quanh xích sắt rồi thở một hơi nói: “Xem ra cuối cùng quái vật kia cũng trở về.”
Nó lại yên tĩnh, đặt mông ngồi trong tuyết, nhắm mắt giải lao.
Bỗng nhiên.
Một tia điện truyền từ phía xa đến, trong nháy mắt xuất hiện ở hơn ba mươi mét trước mặt nó.
Cố Thanh Sơn.
Hắn thả Trương Anh Hào xuống, rồi đưa Hắc Miêu cho anh ta, lúc này mới nhìn về phía co quái vật đầu rắn mình người.
“Này, lại gặp nhau rồi.” Cố Thanh Sơn chào hỏi.
“Hừ! Tại sao ngươi lại chạy tới đây.” Quái vật đầu rắn mình người cảnh giác trừng mắt nhìn hắn và nói.
Cố Thanh Sơn buông tay nói: “Đây không phải có chuyện nhờ ngươi sao.”
“Chuyện gì?” Quái vật đầu rắn mình người hỏi.
“Ngươi… Có đẻ trứng không?” Cố Thanh Sơn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Quái vật đầu rắn mình người bùng lên một tiếng gào thét với deciben cao chói tai:
“Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!!!”
Nó nhằm về phía Cố Thanh Sơn.
Đáng tiếc, xích sắt lại kéo nó trở về, không hề cho nó toại nguyện.
Trương Anh Hào thở dài nói: “Xem ra nó không đẻ trứng rồi.”
Trong ánh mắt của Hắc Miêu có chút thất vọng.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng rồi nói với quái vật: “Ta không phải xem thường ngươi, ta chỉ là hỏi một cách rất trịnh trọng, ngươi không đẻ trứng thì nói một tiếng được rồi, không cần nổi giận.”
Quái vật tức giận gầm rú một tiếng, khiến xích sắt trên người rung động đến mức rền vang tiếng lách cách.
“Hiện tại phiền ngươi nói cho ta biết, ở đây có tồn tại trứng hay không? Ta có chuyện cần một quả trứng.” Cố Thanh Sơn nói.
Quái vật cười lạnh rồi đáp: “Ta tình nguyện liều mạng với ngươi chứ không nói cho ngươi biết bất kì tin tình báo nào.”
Cố Thanh Sơn rút đao ra, gương mặt tràn đầy áy này mà nói: “Ta không có thời gian, nếu như ngươi thật sự nghĩ vậy, e rằng…”
Một phút trôi qua.
Hai phút,
Ba phút,
Bốn phút,
--- Sau năm phút.
“Ở hướng tây bắc có một rừng cây thấp bé, chim ở nơi đó chắc là có dẻ trứng.”
Quái vật đầu rắn mình người nói.
“Sớm vậy thì tốt rồi, đến đây --- mau lau đi.”
Cố Thanh Sơn đưa một tờ giấy cho nó.
“Đa tạ các hạ, vừa nãy là ta quá xúc động.” Quái vật nhận lấy tờ giấy để lau máu mũi, chăm chú nói.
Cả người nó đều là vết thương---
Bạn cần đăng nhập để bình luận