Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1701. Sống Sót! (2)


Đánh dấu
Tính mạng của cậu ta gặp nguy hiểm!
Cố Thanh Sơn và Quạ cùng nhau nhìn sang chỗ Ngự Quyển...
Chỉ thấy vịt bông tựa vào cái rương, vẫn không nhúc nhích.
Trong miệng của nó ngậm tấm thẻ kia...
“Đồ chơi: Vịt bông.”
“Giá: Một đồng.”
Sói khổng lồ đưa mũi ngửi vài cái, cẩn thận nhìn sang, gật đầu.
“Một đồ vật buồn cười...” Sói khổng lồ thì thầm.
Chỉ là một món đồ không có linh hồn không có sự sống mà thôi, không cần để ý tới.
Sói khổng lồ quay đầu, nhìn Quạ và Cố Thanh Sơn.
Nó nói bằng giọng điệu đầy trào phúng: “Đến đây đi, nhân loại. Ta đã cảm nhận được sức mạnh yếu ớt đến nực cười trên người các ngươi. Các ngươi là loại người yếu kém trong thế giới này, vừa vặn có thể làm thức ăn cho ta.”
Sau một cái chớp mắt.
Thân thể sói khổng lồ bỗng nhiên bị băng tuyết bao trùm, trong lúc nhất thời không thể động đậy được!
“Nực cười, như vậy mà cũng muốn vây khốn ta?” Sói khổng lồ gầm lên.
Chỉ cần một giây là nó có thể thoát khỏi cái bẫy băng giá này.
Thế nhưng người như Quạ và Cố Thanh Sơn sao có thể cho nó cơ hội?
Một thanh kiếm bốc lửa hừng hực, một thanh kiếm mang theo tia sét, cùng nhau từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Lửa mạnh và tia sét phóng lên cao!
Gió mạnh dữ dội cuốn sạch bốn phương tám hướng.
Sau một hơi thở, chỉ nghe “ầm” một tiếng, sói khổng lồ ngã nhào trên mặt đất.
“Nguyên lực và pháp tắc của thế giới này thật mạnh, thật sự là hiếm thấy trong đời.” Quạ nói.
“Sao lại nói như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Quạ chỉ vào cái hố nông dưới đất, nói: “Chúng ta toàn lực chiến đấu, nếu như ở thế giới có pháp tắc yếu ớt thì đã có thể gây ra thương tổn đối với thế giới. Nhưng còn ở đây, chúng ta tùy ý chiến đấu mà thế giới gần như không hề bị hao tổn. Điều này chứng tỏ thế giới này vô cùng mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh mà chúng ta có.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thì ra là thế. Nghe bảo đây là thế giới cường đại nhất, hơn nữa nó còn dung hợp với hai thế giới khác, sợ rằng sức mạnh bổn nguyên đã lên đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
“Chúng ta đã ký khế ước không hủy hoại thế giới... Như vậy có thể yên tâm chiến đấu, không cần lo lắng thế giới không chịu nổi.” Quạ thu kiếm, nói.
“Như đã nói... Lần này may mà có Ngự Quyển phóng bẫy ra lúc nó không để ý.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người nhìn sang Ngự Quyển.
Chỉ thấy nó chạy nhanh tới, nhổ nước bọt trên mặt đất, dùng chân đá bôm bốp vào đầu sói.
“Cái gì gọi là ‘đồ vật buồn cười’?”
“Ông nội ngươi, bây giờ chúng ta nhìn xem rốt cuộc ai mới là đồ vật không có sự sống?”
Vịt bông phát tiết nỗi căm phẫn của mình.
Cố Thanh Sơn: “...”
Quạ: “...”
“Đột nhiên ta nghĩ... Có Ngự Quyển bên cạnh, chúng ta có thế thực hiện rất nhiều chiến thuật đấy chứ.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Quạ gật đầu tán đồng.
Cố Thanh Sơn đi qua ngồi xuống trước xác con sói, suy nghĩ.
Khi giết chết con quái vật này, Giao diện Chiến Thần đã cho hắn bảy trăm hồn lực.
Mặc dù không nhiều, thế nhưng cũng chứng minh được một chuyện.
Thực lực của con quái vật này không yếu hơn mình.
Cũng không biết trong thế giới quái vật tuyệt chủng kia thì thực lực của con quái vật này có cao hay không nữa.
Khi hắn đang nghĩ ngợi thì trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Các ngài đã thành công sống sót, nhờ vậy mà đã có được thân phận chính thức.]
[Trên thế giới này, muốn làm cái gì, làm như thế nào, đều do các ngài quyết định.]
Cố Thanh Sơn, Quạ, Ngự Quyển bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
Một ký ức xa lạ xuất hiện trong đầu bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy hơi hỗn loạn.
Thế giới cũng ban cho bọn họ ký ức về quá khứ, trợ giúp bọn họ hòa nhập vào thế giới này một cách hoàn mỹ.
Cố Thanh Sơn cau mày, lẩm bẩm: "... Ta thấy... Công quốc rất mạnh... thật sự là rất rất mạnh... Thật không hổ danh là thế giới mạnh nhất!"
Quạ cũng chịu đựng sự hỗn loạn này mà cười nói: "... Ta nhìn thấy... mình đã từng học được một bộ kiếm thuật thứ kích (*)... hóa ra loại kiếm thuật cao thâm như này, tại trong thế giới này lại chỉ được coi là bình thường..."
(*) Tấn công bằng phương pháp đâm
Con vịt nhồi bông không tỏ vẻ gì cả, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng: "Hiện tại ta có thể chế tạo đồ chơi vịt nhồi bông rồi."
Một lát sau...
Ba người đều đã nhận đủ ký ức, Quạ nói với giọng kinh ngạc: "Tại sao thế giới này lại có nhiều người của thế giới Ác Quỷ tới vậy?"
Ngự Quyển cũng không hiểu: "Đúng vậy, trước đó thế giới này còn nói với chúng ta rằng phải chiến thắng quái vật, tận thế và ác quỷ, tại sao lại phải đặc biệt nhằm vào người của thế giới Ác Quỷ như vậy?"
Sau khi Cố Thanh Sơn suy nghĩ thì quyết định không nói gì.
Mưu tính của ác quỷ quá sâu, cho tới bây giờ, ngay cả hắn đều chưa hiểu rõ ràng nữa.
Thuật pháp và kỹ xảo của ác quỷ quá mạnh.
Nhỡ may nói ra sự thật, sẽ chỉ làm Quạ và Ngự Quyển cảm thấy lo lắng mà thôi.
Cố Thanh Sơn ôm vịt nhồi bông, đứng dậy rồi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta đi tới trấn đã."
Quạ hỏi: "Đi tới trấn làm gì?"
Cố Thanh Sơn căn cứ vào ký ức do thế giới truyền đạt cho mình mà trả lời: "Người của phủ Tử Tước tới, bảo là đến đón chúng ta, chuẩn bị cho nghi thức phân đất phong hầu."
"Ta cũng có ký ức về phương diện này, vậy thì đi thôi." Quạ nói.
Bọn họ đang định đi tiếp thì phía trước lại xuất hiện một người.
Người này đang đeo một mặt nạ ác quỷ.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
Không nghĩ tới, lại có thể gặp người của thế giới Ác Quỷ nhanh như vậy.
Nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ nơi biên giới của Công quốc mà thôi.
Dựa theo ký ức thì trên thị trấn này không có nơi đóng quân của thế giới Ác Quỷ.
Nếu như không phải là trùng hợp, thì chỉ có thể nói rằng những người của thế giới Ác Quỷ đã trải rộng toàn bộ thế giới này. Chẳng qua lúc bình thường, chúng đều ẩn núp tại nơi bí mật gần đó mà thôi.
Người mang mặt nạ ác quỷ kia nói: "Hóa ra là trấn trưởng mới bổ nhiệm. Vừa rồi ta nghe được tiếng chiến đấu, sợ có người gặp phải nguy hiểm cho nên tới đây xem xét."
Thị trấn này chính là phần đất mà Cố Thanh Sơn nhận được qua di chúc, là đất phong cho tước vị nam tước của hắn.
Cố Thanh Sơn nói: "À, chúng ta vừa gặp được một con sói rất khát máu, nó muốn ăn chúng ta nên chúng ta đã giết nó rồi."
"Thật sao? Trấn trưởng thật sự là có kỹ nghệ cao siêu mà."
Người mang mặt nạ ác quỷ ca ngợi, rồi đi tới trước cái xác con sói, quan sát một cách cẩn thận.
"Kỳ lạ... ta còn chưa bao giờ thấy qua loại sinh vật này đâu..."
Hắn nói với vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó...
Người này lấy ra một tấm phù truyền tin, nói nhỏ vài câu rồi thả cho tấm phù bay đi.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn bóng lưng người này.
Không được.
Hiện tại còn chưa phải lúc.
Đầu tiên, mình phải có được thân phận rất cao ở trong thế giới này, lúc đó mới có thể nhằm vào đám ác quỷ này.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi cứ quan sát từ từ, thứ này thật sự rất hiếm thấy."
Rồi hắn nháy mắt với Quạ, mang theo vịt nhồi bông đi về phía thị trấn nhỏ.
Tới tận khi bọn họ đã đi rất xa, cái người mang mặt nạ ác quỷ kia vẫn còn đang nghiên cứu con sói khổng lồ ấy.
"Đó là một quái vật của thế giới quái vật tuyệt chủng, cho dù hắn có quan sát nhiều hơn nữa cũng không thể nhận ra được đâu." Quạ cười nhạo.
"Sau đó, quái vật và dịch bệnh sẽ dần dần ăn mòn thế giới này, tới lúc đó phải xem xem thế giới này có chịu được hay không." Cố Thanh Sơn nói.
"Nếu như không chịu được..." Quạ nói.
"Như vậy chúng ta sẽ chết trong tận thế của thế giới này." Ngự Quyển nói tiếp.
Ba người không nói thêm gì nữa, cùng bay về phía trấn Ramon.
Một lát sau...
Ba người đứng trước cửa thị trấn.
"Kiến trúc như này... tại sao tôi lại cảm thấy rất quen mắt chứ?" Cố Thanh Sơn cảm giác hơi hoang mang.
"Loại kiến trúc này ngay cả tôi cũng không biết, thế mà cậu đã từng thấy rồi sao?" Ngự Quyển nói với giọng kinh ngạc.
"Kiến trúc rất đẹp, tôi còn chưa từng thấy loại kiến trúc này ở thế giới khác bao giờ đâu." Quạ nói theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận