Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1589. Vĩnh Biệt Một Người


Đánh dấu
Trường hợp thế này mà xuất hiện ở lưu phái Sơn Hải, chỉ sợ sẽ lại gây ra phiền phức náo động, không biết nên giải quyết thế nào.
Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi có khả năng hút hồn, còn chưa biết thắng thua."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không có chút ý muốn chiến đấu nào, lắc đầu nói: "Ngươi có Quỷ Vương trượng của Hoàng Tuyền đạo."
Câu nói này vạch trần mọi chuyện.
Là người đã chết, đối diện với Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, chỉ có con đường duy nhất là linh hồn tiêu tan.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhìn Cố Thanh Sơn, từ từ lùi về phía sau.
"Ta đi, Cố Thanh Sơn." Nó nói bằng giọng nữ: "Ta tuyệt đối sẽ không vào luân hồi, càng sẽ không chịu sự quản lý của ngươi, sau này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại."
"Chờ đã, ta có một chuyện hỏi ngươi." Cố Thanh Sơn gọi lại.
"Ngươi nói."
"Lúc đầu ta nghĩ là ngươi đến từ Vực Sâu, là quái vật Vực Sâu, nhưng sau đó ngươi lại gia nhập Hỗn Loạn. Chuyện này khiến ta rất khó hiểu, không biết rốt cuộc ngươi tới từ đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Đến từ Vực Sâu? Không, Vực Sâu Vĩnh Hằng vốn là tồn tại không gì sánh được trong dòng chảy hư không hỗn loạn, chúng ta đều chỉ phụ thuộc vào nó mà thôi." Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vừa lui, vừa nói.
Thân hình của nó dần dần mờ đi, sắp không thấy rõ nữa.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Cái gì mới là mục tiêu thật sự của ngươi?" Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dừng bước, nói:
"Đám côn trùng nhỏ bé như các ngươi đều nghĩ trăm phương ngàn kế để mạnh lên, chẳng lẽ những tồn tại trong hư không như chúng ta lại không thể làm như vậy?"
"Thật ra từ khi ta sinh ra ý thức tới nay, đã hiểu rõ một đạo lý."
"Chúng ta là những tồn tại bên trong hư không, chỉ khi nào cường đại như Vực Sâu Vĩnh Hằng, mới thật sự có thể có được tự do."
"Vì đạt được mục đích này, ta có thể hợp tác với bất cứ kẻ nào, làm bất cứ cái gì. Mặc kệ là hủy diệt hay là sáng tạo, chỉ cần cho ta sức mạnh vĩ đại giống như Vực Sâu Vĩnh Hằng, ta có thể không tiếc trả giá mà làm."
"Đáng tiếc, ta không nghĩ tới, ngươi lại có liên hệ với thế giới Phủ Bụi, đây là điểm duy nhất mà ta thất bại."
Cố Thanh Sơn yên lặng nghe, đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc thế giới Phủ Bụi là một thế giới như thế nào?"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột nhiên cười ha hả.
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?" Nó oán hận nói.
"Cố Thanh Sơn, bên trong hư không có vô số bí mật, những bí mật này quyết định vận mệnh mỗi người, mà ta, vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi biết sự thật về dòng chảy hư không hỗn loạn."
Cố Thanh Sơn không đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Vậy chúng ta không nói chuyện khác, ta chỉ hỏi ngươi, bây giờ ngươi đã tỉnh lại nhưng không vào luân hồi, vậy linh hồn của ngươi phải đi đâu?"
Bước chân của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dần dần đi về phía ảo ảnh vô biên.
Nó nói bằng giọng nam: "Ta dùng vô số thời gian để cố gắng, diệt hết chúng sinh chư giới, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ bé yếu ớt như vậy, có thể thấy được đời này của ta không có chút ý nghĩa."
"Ta nghĩ tới những chuyện này, trong lòng bỗng trào dâng sự phẫn nộ khó nói rõ bằng lời.”
Nó bỗng nhiên ngửa đầu hét to: "Hỗn độn! Ta từ bỏ vòng sinh tử của chúng sinh, xin cho ta hóa thành hư vô!"
Thác nước màu vàng không có điểm dừng từ trên trời chảy xuống, ôm lấy Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Thân hình của nó chìm bên trong dòng chảy của thác nước từ Hỗn Độn, dần dần bị tan biến.
Hỗn Độn là ngọn nguồn của tất cả. So với vạn vật, chúng sinh, thế giới, nó là thứ huyền bí nhất của pháp tắc, tạo ra tất cả.
Nó không ở cửa sinh, cũng không ở của tử, càng không phải là hư vô, mà là mở đầu của tất cả, là trạng thái nguyên thủy nhất của tất cả.
Nếu như Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đi vào bên trong Hỗn Độn, linh hồn của nó sẽ không còn tồn tại, tất cả mọi thứ của nó đều hòa cùng Hỗn Độn.
Trước đó, chủ nhân của Vòng xoáy Thời Không cũng bị như vậy. Cho dù có chuẩn bị vô số, dùng mọi loại thủ đoạn, nhưng vẫn bị Cố Thanh Sơn vung một kiếm tiêu diệt. Nó cũng chỉ có về với Hỗn Độn, không thể trở lại bất cứ thời không nào nữa.
Một giọng nữ vang lên:
"Tạm biệt, Cố Thanh Sơn, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại thời khắc cầu ngươi tha mạng khi đó."
Giọng nữ hóa thành giọng nam:
"Nhớ kỹ, ta không thua bởi ngươi."
"Ta thua bởi vận mệnh."
Dòng chảy thác nước phóng cao lên tận trời, chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả tiếng động biến mất, chỉ còn Cố Thanh Sơn đứng trên cồn cát.
Hắn đứng yên thật lâu.
Mãi đến khi tận thế này dần dần biến mất, hắn mới chậm rãi nói ra: "Thật ra trong kiếp người, ngoại trừ thắng với bại thì còn có rất nhiều chuyện thú vị và ý nghĩa. Chúng sinh sẽ vì bảo vệ những thứ này mà làm ra những chuyện ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi."
"Nếu như ngươi không hiểu cái này, thì ngươi không hiểu được chúng sinh."
"Khi chuông tang vang lên, thật ra nó không chỉ vang lên vì chúng sinh, bởi vì vạn vật có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Nó, cũng vang lên vì ngươi.”
“Thế nhưng, đến cả chúng sinh mà ngươi còn không hiểu rõ, càng không biết những sợi dây trói buộc giữa Nhân và Quả, cho nên ngươi không thể chiến thắng vận mệnh."
"Đây, mới là nguyên nhân ngươi thất bại."
...
Trời càng tối.
Trong phòng, Triệu Quỳnh cầm một cuốn sách cổ, đang yên lặng đọc mê say.
Ở phía đối diện, Lý Tam Lang đang nghiên cứu quyền pháp khắc trên khúc xương.
Bỗng nhiên, Lý Tam Lang bỏ khúc xương xuống, đứng lên.
"Sao vậy?" Triệu Quỳnh hỏi.
"Đi vệ sinh." Lý Tam Lang trả lời.
"À."
Triệu Quỳnh cúi đầu xuống lần nữa, đọc quyển sách cổ thật dày trong tay.
Quả nhiên Lý Tam Lang chưa từng gây thù chuốc oán với ai, trong suốt quá trình tận thế giáng lâm, không hề có oán linh nào tới lấy mạng của hắn.
Bây giờ tận thế đã qua, không còn nguy hiểm gì nữa.
Rầm!
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, sau đó là tiếng xả nước và mở cửa sổ.
Một con mèo quýt xuất hiện từ trong bóng đêm, lặng lẽ nhảy lên trên bệ cửa sổ mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Lý Tam Lang biến mất, hóa thành một thanh kiếm dài, biến mất sau con mèo quýt, còn mèo quýt thì nhảy vào nhà vệ sinh, biến thành Lý Tam Lang.
Một lát sau.
Lý Tam Lang đi tới.
"Triệu tỷ, nếu tỷ buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không có gì nữa rồi." Hắn nói.
Triệu Quỳnh mỉm cười: "Không, ta đã tới đây thì bảo đảm đệ cả đêm an toàn, hôm nay ta ngủ ghế sô pha."
Cố Thanh Sơn lại khuyên mấy lần, ai ngờ Triệu Quỳnh nhìn thì ấm ấp dịu dàng nhưng với chuyện này lại cố chấp, nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn.
Hắn đành phải mặc kệ nàng.
Cố Thanh Sơn trở lại phòng ngủ, nằm phịch xuống giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
"Dạ Du Thần" lại bắt đầu!
Lần này, Cố Thanh Sơn không có mục đích gì đặc biệt, đơn thuần là vì rèn luyện năng lực của mình.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đến hừng đông, Lý Thu Vũ trở về.
"Tối hôm qua hắn có ngoan hay không?" Lý Thu Vũ hỏi Triệu Quỳnh.
"Rất ngoan, cơm nước xong xuôi ngồi một lúc, chờ tận thế kết thúc, hắn liền đi ngủ." Triệu Quỳnh nói.
"Có oán linh đã chết nào tìm hắn gây chuyện không?" Lý Thu Vũ tiếp tục hỏi.
"À... Mấy con gà, còn có con vịt, dê và cá." Triệu Quỳnh nói.
"Phì —— "
Lý Thu Vũ bật cười, Triệu Quỳnh cũng cười theo.
Nhất định là giết chết gia súc lúc học nấu cơm.
Đứa nhỏ này thú vị thật.
—— Nhưng có một điều các nàng không biết, những lúc mà Cố Thanh Sơn nấu nướng tất bật không xoay sở nổi, Sơn Nữ sẽ giúp hắn giết một vài con gia súc.
Còn Cố Thanh Sơn, khi hắn phải đối mặt với oán linh, bởi vì Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả xuất hiện nên dù đám gia súc bị giết kia cũng rất oán hận, nhưng hiển nhiên là không dám xuất hiện cùng quái vật này.
Cho nên, kết quả là như thế.
Hai người cười cười, cùng nhìn về phía phòng bếp.
Chỉ thấy một bóng dáng không cao lắm đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Sau bữa sáng, Triệu Quỳnh chào tạm biệt bọn họ, Lý Thu Vũ phải đi đến trụ sở chính để viết báo cáo điều tra, còn Cố Thanh Sơn thì phải đến trường. Ba người họ tách nhau ra, ai đi đường nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận