Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2291. Tìm kiếm sư tôn (2)


Đánh dấu

Chỉ thấy Tần Tiểu Lâu tự tin cười, lên tiếng: "Sư đệ yên tâm, ta tính qua rất nhiều quẻ, đã sớm dự liệu được cục diện hôm nay, cho nên đã nghĩ ra đối sách, sớm đã chuẩn bị hết mọi biện pháp rồi." Cố Thanh Sơn nhíu mày, vẻ mặt lộ ra nét bất ngờ. Tạ Đạo Linh cũng kinh ngạc nói: "Cả đối sách và chuẩn bị con đều đã làm xong?" "Đúng vậy." Tần Tiểu Lâu nói. "Là cách gì thế?" Cố Thanh Sơn nhịn không được mà hỏi. Tần Tiểu Lâu siết chặt nắm tay, nói: "Chúng ta nhất định phải khiến cho sư tôn chú ý, lại không thể làm đám Tiên Nhân kia nhìn thấy, cho nên nhất định phải thả ra một tin tức —— tin tức này phải đủ một tình báo, sư tôn hiểu được hàm ý trong đó, nhưng lũ thiên tiên không rõ ý nghĩa cụ thể của tình báo này." "Có lý." Cố Thanh Sơn nói. Tần Tiểu Lâu tiếp tục nói: "Nhưng nếu tin tức này chỉ truyền ra một lần thôi, chỉ sợ sư tôn chưa chắc đã nghe ngóng được, cho nên nhất định còn phải là một tin tức lâu dài, có thể khiến cho mọi người thảo luận, nhưng lại không quá đáng chú ý, mà một khi sư tôn nghe được, lập tức biết là chúng ta, nàng sẽ tìm đến chúng ta!" "Không sai." Cố Thanh Sơn nói. "Nhưng mà, cụ thể làm thế nào mới được?" Tạ Đạo Linh hỏi. —— Xem ra ngoại trừ Cố Thanh Sơn, nhị đồ đệ này cũng là một người thông minh cực độ, Tạ Đạo Linh âm thầm nghĩ. Trên mặt Tần Tiểu Lâu lộ ra vẻ thần bí, nói: "Mọi người đi theo ta, kỳ thật ta đã chuẩn bị xong hết rồi." Ba người đi dọc theo ngõ nhỏ mà đến cuối đường. Rất nhanh, bọn hắn dừng lại ngay trước một cao lầu. "Nhìn xem!" Tần Tiểu Lâu chỉ vào cao lầu, ra hiệu cho hai người nhìn lên. Cố Thanh Sơn cùng Tạ Đạo Linh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước cao lầu treo một bảng hiệu, trên bàng là hai chữ to. Cố Thanh Sơn thì thầm: "Thanh —— Lâu —— " Bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại. Một trận gió thổi qua người hắn, chẳng biết bay về phương trời nào. Cái này hình như là Ly Ám. Nàng tức giận sao? Cố Thanh Sơn chỉ suy nghĩ trong chớp mắt thôi thì không rảnh lắng lo nữa. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu liều mạng suy nghĩ biện pháp giải quyết một vấn đề khác. —— Phải lập tức nghĩ cách giải thích thay cho Tiểu Lâu, không thì Tiểu Lâu chết chắc rồi! "Làm cái gì vậy?" Tạ Đạo Linh mặt không đổi sắc mà hỏi. Tần Tiểu Lâu dương dương đắc ý, nói: "Thanh là Thanh trong Cố Thanh Sơn, Lâu là Lâu trong Tần Tiểu Lâu." "Chỉ vậy thôi sao? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này sao? Nhất định có nguyên nhân khác đúng không." Cố Thanh Sơn liều mạng nháy mắt với hắn ta. Tần Tiểu Lâu ưỡn ngực nói: "Sư đệ đệ không hiểu rồi, nhìn mặt ngoài, nó là một thanh lâu, nhưng trên thực tế, nó là một tửu lâu." "Tửu lâu?" Tạ Đạo Linh nói. "Đúng, đây là tửu lâu của con —— Không biết Tam sư đệ còn nhớ hay không, lúc trước chúng ta có một tổ hợp đội phi thuyền Thanh Lâu." Tần Tiểu Lâu nói. "Thật à?" Tạ Đạo Linh đưa mắt qua nhìn vào Cố Thanh Sơn. "A, cũng không thật sự thành lập đâu." Cố Thanh Sơn liên tục khoát tay, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. "Về sau sư tôn biết chuyện này, chửi ta một trận —— ta đánh cược nàng nhất định có ấn tượng khắc sâu với tổ hợp 'Thanh Lâu' của chúng ta." Tần Tiểu Lâu nói. "Sau đó thì sao?" Tạ Đạo Linh hỏi. "Mặc dù tửu lâu của con còn chưa khai trương, nhưng tiêu chuẩn linh thực của con thì mọi người hiểu đó, đợi đến khi chính thức gầy dựng, nhất định sẽ nổi danh tứ phương." Tần Tiểu Lâu nói. Cố Thanh Sơn thay hắn cứu vãn, nói: "Sau đó sư tôn sẽ nghe được có một thanh lâu chuyên làm linh thực, tiêu chuẩn thì đệ nhất thiên hạ, nếu nàng suy nghĩ lại một cái, lập tức biết là huynh ấy mở." "Đúng, sau đó nàng nhất định đến đây tìm chúng ta!" Tần Tiểu Lâu vỗ tay phát ra tiếng, tiếp tục nói: "—— Thế nào, kế hoạch của ta như thế nào?" Cố Thanh Sơn không dám nhìn tới Tạ Đạo Linh, chỉ cười ha hả nói: "Mặc dù phương pháp có hơi lệch hướng, nhưng cũng dụng tâm suy nghĩ đấy." "Chuyện này có một tiền đề, đó chính là linh thực của con thật sự có thể nổi danh toàn bộ Nhân Gian giới, trở thành tửu lâu linh thực thiên hạ đệ nhất, nếu không một tiệm ăn mang tên Thanh Lâu của con sẽ chỉ là trò cười của tông môn." Tạ Đạo Linh lạnh lùng mà nói. Tần Tiểu Lâu nói: "Sư tôn yên tâm, bàn về tu vi, bàn về chiến lực, ta không sánh bằng mọi người, nhưng nếu nói về linh thực à. . . Hừ hừ, trên trời dưới đất, cũng chỉ có Tam sư huynh có thể so sánh với con mà thôi." "Con dám đảm bảo với ta, cái Thanh Lâu này của cn không phải làm chuyện đó đúng không?" Tạ Đạo Linh nghiêm nghị hỏi. Tần Tiểu Lâu nghiêm mặt nói: "Sư tôn, mặc dù con thường mang Thanh Sơn ra ngoài uống rượu hoa, nhưng bản thân con tuyệt đối không dám mở thanh lâu đâu." Cố Thanh Sơn lấy tay che trán và mắt mình lại. Vì sao. . . Lại kéo ta xuống nước. . . Tạ Đạo Linh nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hỏi gặn: "Thật sự?" Cố Thanh Sơn còn có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể giả bộ như không để ý đến, phấn chấn tinh thần mà nói: "Thật sự, Nhị sư huynh tuyệt đối không dám mở thanh lâu đâu, tạo nghệ linh thực của huynh ấy chính là thiên hạ đệ nhất, xin sư tôn yên tâm." "Hừ." Tạ Đạo Linh lạnh lùng nói. ". . . Sư tôn người có muốn đi vào ngồi một lúc không, con và sư huynh cùng làm bữa cơm cho người." Cố Thanh Sơn lấy lòng nói. Tạ Đạo Linh lắc đầu nói: "Đã không phải Thanh Lâu làm cái nghề kia thì cũng được, con không cần làm thức ăn, hôm nay con được thiên địa trợ giúp, làm cái gì khẳng định cũng thành công, ta phải đặc biệt thử tài nghệ làm linh thực của Nhị sư huynh ngươi." Nàng nói như vậy, Cố Thanh Sơn ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Về phương diện nấu nướng này thì Tần Tiểu Lâu có thực lực thật sự. "Vậy chúng ta đi vào trước đi." “Ừ." . . . Tần Tiểu Lâu đi làm linh thực rồi. Tạ Đạo Linh tự mình giám sát. Còn lại một mình Cố Thanh Sơn đang ngồi trong tửu lâu vừa uống trà, vừa yên lặng chờ đợi kết quả. Bỗng nhiên, trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi: [Chú ý, may mắn chân thực của ngươi đã kết thúc.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận