Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2318. Sự Bảo Vệ Của Cô (1)


Đánh dấu

Thành phố đã hóa thành một vùng đổ nát từ lâu.
Ngay cả núi non trùng điệp xung quanh thành phố cũng bị san thành đất bằng, trên bầu trời không có lấy một áng mây.
Cô gái tóc ngắn màu bạc lại không hề chú ý đến những thứ này.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Cố Thanh Sơn, cảm nhận hơi thở.
“Bị thương nặng như vậy... Tiếp tục thế này quá nguy hiểm...”
Cô gái thì thầm một câu, ôm lấy Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Môi Cố Thanh Sơn bị cô tách mở...
Cô dùng phương thức trực tiếp nhất, dùng các nhân tố tiến hóa và chữa trị của mình áp dụng lên người Cố Thanh Sơn.
Sau vài hơi thở, vết thương trên người Cố Thanh Sơn bắt đầu khép lại.
Cô gái lập tức ngừng hôn.
Kiểm tra tình trạng của Cố Thanh Sơn một lúc, cô khẽ vuốt ve gương mặt của hắn, nói:
“Chỉ như vậy mới có thể giúp anh tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ em không thể làm gì thêm được nữa, em phải giữ gìn thể lực, dẫn anh đến một nơi an toàn.”
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn đầy tỉnh táo.
Vết thương trên người Cố Thanh Sơn đến từ một loại công kích cô chưa bao giờ thấy, cho dù điều tra cơ sở dữ liệu cũng không tìm được phương pháp chữa trị thích hợp.
Bây giờ chỉ có thể chữa trị thương thế trên phương diện gen, hy vọng hắn có thể tự mình chiến thắng thương tích này.
Cô ôm lấy Cố Thanh Sơn, đang muốn hành động thì chợt khựng lại.
Trong không trung xa xôi, một bóng người đang hối hả bay tới.
Thân hình người kia dừng lại trước mặt cô, là một thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ áo đen nhìn Cố Thanh Sơn một chút, phát hiện thương thế của hắn tuy nghiêm trọng nhưng chưa đến mức quá nguy hiểm.
Điều khiến nàng ta để ý chính là cô gái có mái tóc ngắn màu bạc này.
“Cô là...” Thiếu nữ áo đen hỏi.
Cô gái kia cũng đang quan sát nàng ta, nói bằng giọng điệu gần gũi: “Ta là Tô Tuyết Nhi, muội muội ruột của Cố Thanh Sơn.”
Muội muội... ruột?
Thiếu nữ áo đen hơi cảm thấy bất ngờ.
Tô Tuyết Nhi nói: “Có thể ngươi không biết, ta vì tiến hóa Trật Tự nên mới chìm vào ngủ say, mới vừa được anh ấy triệu hồi ra... Đúng rồi, ngươi là ai, bạn của ca ca ta sao?”
Thiếu nữ áo đen nói: “Ta với ca ca ngươi cùng vào sinh ra tử, đã trải qua rất nhiều chuyện, vừa rồi anh trai ngươi vì cứu ta nên mới bị thương, cho nên sau khi thoát khỏi nguy hiểm ta đã lập tức tới đây.”
Tô Tuyết Nhi mỉm cười ôn hòa, nói: “Vậy nên xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?”
“Ta là Ly Ám.” Thiếu nữ áo đen nói.
Bàn tay nàng ta đặt trong tay áo, nhẹ nhàng bấm quyết, hỏi: “Ngươi thực sự là muội muội của Cố Thanh Sơn?”
Tô Tuyết Nhi bình tĩnh nói: “Vâng.”
Ly Ám buông lỏng tay, nụ cười trên mặt lập tức trở nên hoạt bát.
Đối phương không nói dối.
“Bộ tộc Thiên Ma chúng ta có một vài cách cứu người, muội giao ca ca của muội cho ta, để ta cứu hắn.” Ly Ám nói.
Tô Tuyết Nhi khẽ mím môi, không lập tức đồng ý.
Cô gái đối diện này, từ sắc mặt, cử chỉ cho đến lời nói đều nồng nặc cảnh giác đối với mình.
Nhưng đối phương rất quan tâm Cố Thanh Sơn.
Chuyện như thế này, thậm chí không cần quan sát yếu tố tin tức phát ra từ người đối phương, chỉ dựa vào trực giác của phái nữ là có thể thấy rõ.
Hơn nữa cô gái áo đen này cũng không phải con người.
Nhìn từ cơ sở dữ liệu, mỗi một hành động của nàng ta, tư thế bay và điệu bộ đều giống như Thiên Ma.
Mình phải mất hai giây tra tìm dữ liệu, ôn lại đặc tính linh hồn Thiên Ma một lần, lại tốn thêm ba giây để xem tám nghìn loại thuật pháp của Thiên Ma, cuối cùng mới từ đó tìm ra một sơ hở.
Thiên Ma có thể nhìn thấy thất tình lục dục.
Từ đó nhìn rõ trái tim của một người.
Cho nên chỉ cẩn thu hết tình cảm lại, sau đó tự thôi miên chính mình, khiến bản thân thực sự cho rằng mình là muội muội của Cố Thanh Sơn trong ba mươi giây sau đó, vậy là có thể lừa dối Thiên Ma.
Tô Tuyết Nhi đã làm như vậy.
Hơn nữa còn thành công.
“Ta chưa từng gặp tỷ, không thể tin tưởng tỷ, cho nên không thể giao ca ca ta cho tỷ được.” Tô Tuyết Nhi thản nhiên nói.
Ly Ám hơi khó xử.
Đối phương cảnh giác như vậy cũng có lý.
“Thế nhưng hiện tại ca ca của muội đang bị trọng thương, bây giờ chỉ có ta mới có thể cứu hắn.” Ly Ám nói.
Lúc này lại có một người từ xa bay tới, nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Tần Tiểu Lâu.
“Tam sư đệ! Sao đệ lại bị thương nặng như vậy!” Hắn ra sợ hãi biến sắc nói.
Tô Tuyết Nhi nhìn hắn ta một cái, rồi lại nhìn thêm một cái.
Người này vừa nhìn có vẻ dung mạo bình thường, nhưng thực ra kích cỡ và vị trí của ngũ quan lại cho ra một tỉ lệ kinh người.
Tỷ lệ này...
Tô Tuyết Nhi tìm kiếm nửa giây, tính toán chuyển đổi ra cấp bậc gen của đối phương.
Cô ôm chặt Cố Thanh Sơn vào lồng ngực, nóng nảy nói:
“Cố Thanh Sơn là ca ca ta, nhưng ta không biết các ngươi, ta không yên tâm giao anh ấy cho các ngươi!”
Tần Tiểu Lâu nhìn Ly Ám.
Ly Ám gật đầu, ý bảo đây thực sự là muội muội của Cố Thanh Sơn.
Tần Tiểu Lâu không biết làm thế nào, nhịn không được lắc đầu nguầy nguậy: “Thế nhưng ca ca muội bị trọng thương, muội không yên tâm để chúng ta chữa trị, vết thương trên người hắn sẽ chỉ càng ngày càng nặng, như vậy làm sao mà được!”
Tô Tuyết Nhi tiếp tục tính toán.
Người đối diện cô đây đầu óc quá mức thông minh, nhưng hắn ta thiếu hụt ở chỗ sự kết nối giữa mắt và đại não quá mức phát triển, mỗi khi mắt hắn ta nhìn thấy thứ gì, đại não sẽ sản sinh ra nhiều ý tưởng, đây là chuyện tốt, nhưng mặt khác sẽ cản trở quá trình tiến hóa hoặc trưởng thành của hắn ta.
Trừ phi hắn ta tu hành đạo Phật, trực tiếp đóng nhãn thức của mình lại, đại não mới không bị mắt dẫn dắt.
Tô Tuyết Nhi vừa suy nghĩ vừa nói: “Ta cũng có thể cứu ca ca, thế nhưng ta cần trợ giúp của các ngươi.”
“Muội muốn cái gì?” Tần Tiểu Lâu vội vàng hỏi.
“Ăn.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Ăn?” Ly Ám cảm thấy kỳ lạ, hỏi lại.
“Đúng, ta vừa mới tỉnh lại, mất hết sức mạnh, ít nhất thì cũng phải có vài thứ cơ bản, cũng cho ca ca ta một phần, nhất định phải bổ sung năng lượng mới có thể tiến hóa lần thứ hai.” Tô Tuyết Nhi nói.
Tần Tiểu Lâu lớn tiếng nói: “Muội chờ đó!”
Hắn ta lấy ra một bàn trận, hai tay liên tục nhấn lên.
Trong nháy mắt, một bàn bát tiên đã được truyền tống tới.
Sau đó là một bàn đầy ắp món ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận