Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2337. Mộ Phần Nhân Gian - Nguyên Thủy (2)


Đánh dấu

Yêu tinh nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, cúi đầu bắt đầu lục túi áo trên người mình.
Một lúc lâu sau, lão móc ra một chiếc khăn tay bẩn thỉu.
Khăn tay vừa lấy ra, trong không khí lập tức tỏa ra một mùi hương kỳ dị, hỗn hợp đủ các loại mùi như bánh ga-tô, thịt quay, nước rửa chân, chocolate, cứt mũi, mồ hôi.
Lão yêu tinh dùng khăn bọc lấy tay, sau đó đặt lên chốt cửa, cố sức vặn một cái.
“Két!”
Cánh cửa màu đen mở ra.
Bên trong cánh cửa u ám tối tăm, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lão yêu tinh thở phào một hơi, đưa khăn lau mồ hôi trên trán, sau đó lên tiếng: “Thuật mở cửa cổ xưa nhất, cộng cả thần kỹ ăn gian của bộ tộc yêu tinh chúng ta... Nếu không có như vậy, cánh cửa này căn bản không thể nào mở được.”
“Lợi hại!” Cố Thanh Sơn khen một tiếng.
“Vậy đi, Cố Thanh Sơn, ngươi đi vào đi, ta canh giữ ở cửa.” Lão yêu tinh nói.
“Ngươi không đi vào sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lúc này trong hư không hiển thị hai hàng chữ màu đỏ tươi:
[Cánh cửa tầm nhìn đã mở ra.]
[Chú ý, cánh cửa này chỉ mở một lần, hơn nữa chỉ cho phép một người tiến vào, sau đó cánh cửa này sẽ hoàn toàn hủy diệt.]
Quả nhiên lão yêu tinh liền nói: “Cửa này chỉ cho phép một người đi vào, ta chỉ tới giúp ngươi một tay mà thôi, sẽ không chiếm mất danh ngạch duy nhất.”
Nói xong, lão yêu tinh rút ra một chiếc dao cạo nhỏ, thận trọng cạo một rầng kim loại dát trên cánh cửa.
“Lần này phát tài rồi...”
Lão yêu tinh cất vàng vào túi, cười đến mức trên mặt toàn là nếp nhăn.
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Hắn bước vào trong cánh cửa.
...
Hơi thở âm u khắp bốn phía lập tức tản đi.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trong một tòa tháp cao ngất.
Bên ngoài tòa tháp là những tòa nhà màu trắng, từ trước mắt kéo dài đến tận cuối tầm mắt.
Từng gợn sóng dao động kỳ dị phát ra từ mặt đất, xông lên không trung, chắn hết gió tuyết lả tả bên ngoài.
“Nếu thế giới cấp tướng này bị kích hoạt thì văn minh của chúng ta thực sự đã bị diệt vong.”
Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượn đang đứng ở đó không xa, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi có thể nói chuyện với ta sao?” Cố Thanh Sơn dò hỏi.
Ai biết người đàn ông kia lại tựa như không nghe được lời của hắn, tự mình nói rằng: “Văn minh của thế giới Hàn Vũ chúng ta, tương lại chỉ có thể do hậu nhân của chúng ta kế thừa, bất kỳ người nào khắc muốn thăm dò lịch sử của chúng ta đều sẽ bị chúng ta cự tuyệt.”
“Dù sao... Khởi nguồn của văn minh chúng ta thật sự rất kỳ lạ.”
“Chúng ta không muốn mang phiền phức đến cho người khác.”
“Dù sao... Mặc dù chúng ta có thể sinh sôi nảy nở, khai thông tư tưởng, thành lập xã hội, xây dựng văn minh, đều là vì những thứ được chôn giấu dưới chân chúng ta.”
Người đàn ông vung quyền trượng trong tay, tựa như đang trút giận.
“Một trăm năm trở lại đây, chúng ta càng ngày càng nhận thức được thân phận của mình một cách rõ ràng...”
"Không sai..."
“Chúng ta giống như ký sinh trụng, bám vào bề mặt một ngôi mộ.”
“Chúng ta cố gắng khôi phục ngôi mộ, nhưng chỉ có thể xuyên thấu qua một chút năng lực do ngôi mộ phát ra, cùng với một vài tri thức lẻ tẻ, thành lập nên văn minh của chúng ta.”
“Hai trăm băm qua, hoàn cảnh sinh tồn càng ngày càng ác liệt, toàn bộ thế giới dần dần có xu hướng diệt vong...”
“Chúng ta cũng liều mạng khai quật ngôi mộ, muốn thu hoạch được nhiều tài nguyên sinh tồn hơn nữa, nhưng rất đáng tiếc...”
“Trình độ của chúng ta thật sự quá kém, không đạt yêu cầu của ngôi mộ, không thể mở ra tài nguyên mới để bảo vệ chúng ta tránh khỏi diệt vong.”
“Cho nên, cuối cùng chúng ra rút ra được một kết luận.”
Trên mặt người đàn ông lộ vẻ nặng nề bi ai.
“Thực ra, không ai để ý tới chúng ta và văn minh củ chúng ta.”
“Văn minh của chúng ta chỉ là một thứ ngoài ý muốn.”
“Là thứ ngoài ý muốn do ngôi mộ này tạo thành.”
Người đàn ông cúi người xuống, nhẹ nhàng đạt quyền trượng trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đây là địa đồ của ngôi mộ, là địa độ mà toàn bộ văn minh chúng ta khai quật mấy nghìn năm mới vẽ thành.”
“Nó cho thấy làm sao để tìm thấy lối vào ngôi mộ.”
“Đúng vậy, hao tốn thời gian mấy ngàn năm, chúng ta mới vẽ ra được một bức địa đồ biểu thị lối vào đi thông đến ngôi mộ kia.”
Vẻ mặt người đàn ông đầy bi thương và tự giễu.
“Rất nực người, phải không?”
“Nhưng mà dốc hết sức lực của toàn bộ văn minh chúng ta cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi.”
“Đây là thứ duy nhất chúng ta có thể để lại cho đời sau.”
“Cất đi.”
Âm thanh vừa dứt, người đàn ông bỗng bất động.
Toàn bộ tháp cao kể cả toàn bộ thế giới đều rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Tựa như hết thảy đều kết thúc tại đây.
Cố Thanh Sơn trầm tư hồi lâu.
Một ngôi mộ?
Một ngôi mộ phát ra năng lượng lác đác, tạo ra một thế giới văn minh?
Trải qua mấy ngàn năm phát triển, nền văn minh này đi đến diệt vong, nhưng chưa báo giờ có thể phá mở ngôi mộ.
Đây là lịch sử vừa không thể tưởng tượng vừa bi ai đến bực nào.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài, tiến lên cầm cây quyền trượng.
Trong nháy mắt, dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiển thị trước mặt hắn:
[Ngài chiếm được một bức địa đồ.]
[Đây là địa đồ đi thông tới mộ phần Nhân gian – nguyên thủy.]
[Nó hướng dẫn ngài đi tới lối vào số bảy của ngôi mộ Nhân gian – nguyên thủy.]
[Chú ý!]
[Dựa vào thành tựu thăm dò, ngài sẽ được phá bỏ phong ấn một phần thực lực.]
[Nhắc nhở đặc biệt.]
[Tiếp theo ngài phải đối mặt với nguy hiểm thực sự, nhưng bởi vì ngài là Thánh Tuyền Giả gia nhập giữa đường, ngài vẫn không thể sử dụng kiếm khí, bằng không ngài sẽ lập tức thức tỉnh toàn bộ thực lực, sau đó bị Lục Đạo Luân Hồi đá ra khỏi cuộc tranh hùng này.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận