Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2975. Kỷ nguyên thức tỉnh



“Vũ... Lần sau đổi một từ khác để hình dung ta.”
Cố Thanh Sơn nói, trước mắt hắn nhanh chóng hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Chúc mừng!]
[Ngài đã chiến thắng Tận Thế chân thực: Chôn vùi.]
[Phần lớn sức mạnh Vĩnh Diệt của nó đã bị ngài hấp thu, chỉ còn lại một chút sức mạnh Vĩnh Diệt đi cùng với linh hồn, không đáng lo ngại.]
[Hiện tại ngài có thể dung hợp danh sách yêu ma và dánh ách chôn vùi để chuyển hóa thành sức mạnh của ngài.]
[Nếu ngài làm như vậy thì có thể bắt đầu thức tỉnh sức mạnh của một kỷ nguyên nào đó.]
[Vậy dung hợp đi.] Cố Thanh Sơn nói mà không chút do dự.
Xung quanh hắn, dòng biển vô tận và yêu ma hóa thành một hình ảnh hư ảo.
Đôi bên bắt đầu hòa vào nhau, hóa thành một đốm sáng, rơi vào giữa trán Cố Thanh Sơn.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng xuất hiện:
[Sức mạnh Vĩnh Diệt của ngài đã được nâng cao.]
[Với sức mạnh và địa vị của ngài ở trong Hỗn Độn vào thời điểm này, có thể bước đầu thức tỉnh sức mạnh của một kỷ nguyên.]
Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: “Ta phải thức tỉnh kỷ nguyên như thế nào?”
[Chúng vẫn luôn đi theo ngài.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn sửng sốt.
Hắn nhìn lại đằng sau.
Bốn lá cờ chiến lẳng lặng lơ lửng sau lưng hắn, tỏa ra những vầng sáng khác nhau.
Giao diện Chiến Thần nói: [Đây là bốn loại kỷ nguyên vẫn luôn trung thành đi theo ngài, bây giờ ngài có thể đại diện cho Hỗn Độn, bước đầu thức tỉnh một kỷ nguyên trong đó.]
Ánh mắt cý lướt qua từng lá cờ chiến, cuối cùng dừng lại trên lá cờ chiến màu lửa đỏ.
Thánh trụ Lửa, sức mạnh của nó là một kỳ tích, đại diện cho một kỷ nguyên cực kỳ thần bí trong quá khứ.
Cái giá để sử dụng nó cũng cực kỳ khắc nghiệt, phải bỏ ra thứ quý giá nhất.
Nếu có thể khiến cái giá này mở rộng ra một chút...
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra gì đó.
Là một sứ đồ Hỗn Độn, bằng một cách tự nhiên, hắn biết nên làm như thế nào.
Chỉ thấy hắn đưa tay nắm lấy lá cờ màu lửa đỏ, khẽ thì thầm: “Lấy sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, triệu hoán ý chí Hỗn Độn, cởi bỏ trói buộc cho ngươi, để ngươi thoát khỏi sự xa lánh của tất cả các pháp tắc, từ từ tỉnh lại từ giấc ngủ mê man.”
“Thức tỉnh!”
Cờ chiến đột nhiên chấn động, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếu rọi lên gương mặt của Cố Thanh Sơn.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Cờ chiến không có bất cứ biến hóa nào, chỉ là ánh sáng mạnh hơn vài phần.
“Thế này thôi hả?” Cố Thanh Sơn không nhịn được nói.
Giao diện Chiến Thần nói: [Kỷ nguyên quá khứ đã bắt đầu nhen nhóm trong đống tro tàn, sứ đồ của nó sẽ lấy lại sức mạnh... Như vậy là tốt lắm rồi.]
“Nhưng hình như không có bất cứ ảnh hưởng gì với ta.” Cố Thanh Sơn nói.
[Sẽ có... Chỉ là không phải ở đây mà thôi.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút.
“Lẽ nào đều đi tới thời không mà một ta khác đang ở... Chẳng phải như vậy sẽ làm cho tà ma dễ phát hiện hơn nay sao?” Hắn chần chờ nói.
Vừa dứt lời, hắn chợt nhớ tới cô gái kia.
Thiếu nữ ngồi trong quan tài của Mẹ Thời Không... Tạ Sương Nhan.
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Xem ra những sứ đồ của kỷ nguyên quá khứ đã ẩn nấp trong lịch sử từ lâu, lẳng lặng chờ đợi ta giúp bọn họ cởi bỏ ràng buộc...”
“Nhưng còn có một vấn đề.”
“Vì sai tận thế có tên là Chôn Vùi này lại muốn đối phó ta?”
Lần này hắn thật sự nghĩ không ra đáp án.
Lắc đầu một cái, Cố Thanh Sơn lấy điện thoại nắp trượt ra, khởi động máy.
Giọng nữ gợi cảm quyến rũ lại vang lên:
“Hoan nghênh trở về, bảng chỉ dẫn luôn sẵn sàng hướng dẫn phương hướng cho ngài.”
“Sau đây sẽ đi tới địa điểm của kẻ địch có khả năng gây hại cho ngươi nhất.”
“Chuẩn bị xuất phát...”
“Phía trước, xin hãy bay ba trăm dặm dọc theo góc chếch sáu mươi độ.”
Vũ lên tiếng: “Đại nhân, chúng ta phải đi sao?”
“Đi xem sao, chậc, sao lúc nào cũng có người muốn thương tổn ta? Ta không được chào đón ở vùng đất Hỗn Độn như vậy sao?” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy chúng ta xuất phát chưa?”
"Xuất phát!"
Hòn đảo dần tăng nhanh tốc độ, xuyên qua làn sương mù một cách im hơi lặng tiếng.
...
Thế giới tu hành.
Bách Hoa tông.
Trong cung Quỳnh Hoa, Tần Tiểu Lâu ngồi chồm hổm dưới đất, tay cầm sao khắc, dùng tay nghề cực kỳ thành thạo hoàn thành một bức tượng gỗ.
“Cho này, Tú Tú.” Tần Tiểu Lâu đưa con rối gỗ như hiến vật quý.
“Oa, tay nghề của đại sư huynh thật giỏi.” Tu Tú vui vẻ nói.
Tần Tiểu Lâu được khen một câu, đắc ý nói: “Đương nhiên, với bản lĩnh của sư huynh đây, cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể làm ra con rối thiên hạ vô song.”
Một giọng nói lạnh như băng chợt vang lên sau lưng hắn ta: “Nghiệt đồ, nếu đã có khả năng như thế, sao không thấy ngươi chăm chỉ tu hành?”
Tần Tiểu Lâu sợ hết hồn, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Nga.
“A ha ha, Thì ra là đại sư huynh, ngọn gió nào đưa huynh tới đây.” Hắn ta lập tức cười làm lành.
“Ta tới nói với mọi người một tiếng, sư tôn sắp sửa chính thức thu Tú Tú vào tông môn.” Bạch Nga nói.
Tần Tiều Lâu và Tú Tú đều tỏ vẻ đương nhiên.
“Còn tưởng có chuyện gì lớn, không phải chuyện này đã quyết định từ lâu rồi sao, vậy mà cũng đáng để huynh đặc biệt chạy tới chỗ của đệ một chuyến? Huynh không thấy mệt hả?” Tần Tiểu Lâu khoanh tay nói.
“Trừ Tú Tú ra, sư tôn còn chuẩn bị thu thêm một người.” Bạch Nga nói.
“Ồ? Ai?”
“Một thiếu niên tên là Cố Thanh Sơn.”
Tú Tú ồ lên kinh ngạc, vội vàng nói: “Có người ngoài sắp tới sao? Hỏng hỏng, sáng sớm ta còn chưa rửa mặt, đại sư huynh, nhị sư huynh, ta đi trước đây.”
Nói xong liền vội vã chạy.
Bạch Nga nhìn chằm chằm Tần Tiểu Lâu, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Tần Tiểu Lâu khó hiểu ra mặt, nhún vai nói: ‘Ta rửa mặt rồi.”
“Hừ, nếu đệ không cố gắng tu hành, cẩn thận tu vi sư đệ của đệ còn vượt qua cả đệ, đến lúc đó thật khó coi.” Bạch Nga nói.
“Không phải có thêm một sư đệ thôi sao, có gì mà kinh ngạc, Bách Hoa tông chúng ta sớm muộn gì cũng phải thu thêm nhiều đồ đệ, như vậy sẽ có thêm người chia sẽ công việc trong tông với ta.” Tần Tiểu Lâu vô tư nói.
“Đệ thực sự không có tiền đồ!” Bạch Nga nổi giận đùng đùng nói một câu rồi bỏ đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Tần Tiểu Lâu.
Vẻ mặt hắn ta vẫn bất cần đời như trước, thậm chí còn bày ra tư thế xướng ca, mở miệng hát: “Nhớ năm đó, ta là thiên hạ đệ nhất, vô số anh hùng hào kiệt, truyền thuyết thế gian kể mãi không xong, đều ở trong tay ta...”
Giọng hát của hắn ta bỗng nhiên im bặt.
Đại điện chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này xung quanh cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tần Tiểu Lâu lại giống như một pho tượng đất, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Qua hồi lâu.
Trong không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe hắn ta nghẹn ngào nói:
“Quá lâu rồi... rốt cuộc...”
Hết chương 2975.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2976
Bạn cần đăng nhập để bình luận