Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2001. Đứa Bé


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn gật đầu, tiếp tục lại gần.
Gần hơn...
Rất gần rồi...
Đúng lúc này, Reneedol bỗng đứng dậy, quát: "Chú ý, thứ kia đang tới gần các thiên sứ."
Nàng ta phất tay, trong hư không xuất hiện một cảnh tượng.
Lâm dẫn đầu các thiên sứ, yên lặng chờ đợi trong vòng bảo vệ nhân quả luật của thế giới Ác Quỷ.
Trong đường ngầm phía xa xa, biển máu tuôn chảy hướng nơi này.
Reneedol và ba Quỷ Chủ ngừng thở, yên lặng quan sát cảnh tượng này.
Cố Thanh Sơn cũng dừng bước lại, nhìn về phía cảnh tượng đó.
Trong một khoảnh khắc nào đó...
Tay phải hắn hơi nhúc nhích.
...
Ở một nơi khác.
Đại Ca nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt, hỏi với vẻ kinh ngạc: "Ngươi muốn đi theo ta sao?"
Thiếu nữ gật đầu, trả lời: "Đúng, ta đã nhận ra được điểm cao nhất mình có thể đạt được, thậm chí là điểm cao nhất của thế giới này... chỉ khi đi theo các hạ, thực lực của ta mới có thể tiếp tục tăng lên... ta phải đi theo bước chân của ngài, đi khắp nơi trong vũ trụ này, để tăng thực lực của mình lên, hi vọng có được sự cho phép của ngài."
Đi theo...
Đại Ca trở nên yên tĩnh.
Đại Ca thả lực lượng cảm ứng của mình ra, tìm kiếm toàn bộ thế giới này.
Có vẻ như thế giới này là thế giới của lực lượng tu hành, trước mắt vẫn ở vào văn minh võ đạo nguyên thủy.
Ngay cả việc phá nát hư không, bọn họ đều không làm được.
Như vậy, xem ra...
Nếu như cô bé này tiếp tục sống trong cái thế giới này, thì chỉ có tốn thời gian vô ích mà thôi, cũng không biết phải chờ bao lâu mới có thể rời khỏi thế giới này.
Như vậy thì tiềm lực của nàng ta sẽ rất lãng phí.
Khó trách nàng ta sẽ khát vọng đi theo mình, rời khỏi nơi này.
Đại Ca ngẩng đầu lên, quan sát bầu trời âm u.
Trong khoảnh khắc này, một cảnh tượng trong quá khứ lại xuất hiện trước mắt Đại Ca.
"Mạc, ta sẽ mãi đi theo ngươi, vĩnh viễn."
"Thật sao?"
"Ừm, ngươi là người mạnh nhất trên toàn thế giới, xin hãy dạy cho ta lực lượng và chiến kỹ của ngươi đi, ta cũng muốn mạnh lên, mạnh tới mức có thể hỗ trợ cho ngươi."
"Reneedol, thực ra thì ngươi cũng không cần lo lắng như vậy... Thế nhưng vì sao ngươi muốn mạnh lên?"
"Mạc... ta không muốn bị kẻ khác nắm giữ vận mệnh của mình."
"Reneedol, thật ra thì không có người nào nắm giữ vận mệnh của ngươi cả, cũng không có kẻ nào giam cầm ngươi lại... thế nhưng cũng không quan trọng, ta sẽ dạy hết cho ngươi những chiến kỹ mà ta biết."
...
Đại Ca lấy lại tinh thần, thở dài rồi nói: "Đã lâu lắm rồi ta không dạy gì cho ai nữa."
Thiếu nữ kia nói: "Vua Chiến Tranh các hạ, ta nguyện ý buông bỏ tất cả mọi chuyện tại thế giới này, để có thể mạnh mẽ lên, sau đó lại trở về bảo vệ thế giới này, xin ngài hãy cho ta một cơ hội."
Đại Ca nhìn về phía nàng ta.
Nàng ta nhìn thẳng vào mắt Đại Ca, trong mắt ẩn chứa sự kiên định đáng khen.
Trên Giao diện Trật Tự xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Vua Chiến Tranh các hạ, Trật Tự giả có được phiên bản đặc biệt: 'Vương Nữ Được Vận Mệnh Định Trước', đang mong muốn trở thành người hầu của ngài.]
[Xin chú ý, quan hệ này sẽ được Trật Tự chứng kiến, sau khi xác nhận hoàn thành, cả hai bên đều không thể đổi ý được. ]
[Ngài có đồng ý tiếp nhận người hầu này hay không? ]
Đại Ca lắc đầu, lẩm bẩm: "Ta không biết... Ta không biết nếu lặp lại một lần còn có ý nghĩa gì hay không, ta... đã rất lâu rồi, vẫn không tìm được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân."
Thiếu nữ đi tới trước một bước, lại quỳ gối trước mặt Đại Ca.
Nàng ta cầm chặt tay của hắn ta, nói nhấn từng câu từng chữ: “Ngài đã cứu ta một mạng, hiện tại ta tạm thời mặt dày vô sỉ một lần, xin ngài hãy nhận ta làm người hầu, giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn… bởi vì ý nghĩa sự tồn tại của ta, là bảo vệ những người lương thiện kia.”
"Hôm nay, ta cũng không phải vì một mình ta mới cầu xin ngài, ta vì tất cả mọi người ở trên cuộc đời này mà cầu xin ngài."
"Xin ngài hãy cứu lấy chúng ta."
Đại Ca giật mình, thật lâu không nói thêm cái gì.
Vào lúc này, giọng nói của Hắc Hải nữ sĩ vang lên trong ý thức của Đại Ca:
"Các hạ, ngài vẫn còn một nhiệm vụ nữa, cần phải hoàn thành ngay lập tức."
Đại Ca nói: "Thế nhưng nàng ta..."
"Ngài có thể mang theo nàng ta cùng đi, sau khi giải quyết xong nhiệm vụ lại quyết định cũng không muộn." Hắc Hải nữ sĩ nói.
"Vậy..." Đại Ca hơi lưỡng lự.
"Ta đang chuẩn bị truyền tống cả hai người các ngươi!" Hắc Hải nữ sĩ không cho hắn ta nói tiếp.
Một màn ánh sáng xuất hiện.
Đại Ca và thiếu nữ cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.
Một giây sau...
Trong một thế giới khác...
Đại Ca và thiếu nữ cùng hiện ra.
"Hả? Nơi này là nơi nào?" Thiếu nữ hỏi với vẻ lo lắng.
Xung quanh nơi này đều là đống đổ nát, tất cả công trình kiến trúc trên mặt đất đều sụp đổ, tản ra mùi thi thể thối rữa khó ngửi.
"Ta muốn cứu một người." Đại Ca giải thích.
"Cứu người? Ta có thể giúp đỡ không?" Thiếu nữ vội vàng hỏi.
"Không, hiện tại lực lượng của ngươi còn quá yếu, chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được." Đại Ca nói.
Thiếu nữ cắn môi, cúi đầu xuống.
Đại Ca liếc nàng ta, rồi nhìn về một phương hướng trong đống đổ nát này.
"Ngọn lửa sinh mạng le lói như ngọn nến tàn trong gió... Xem ra cần phải nhanh hơn mới được."
Đại Ca lẩm bẩm, rồi chỉ một ngón tay ra.
Uỳnh ầm ầm ầm...
Tất cả đống đổ nát xung quanh đều bị một lực lượng vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, ngay cả một hạt bụi đều không thể rơi xuống.
Đống đổ nát này đã đè lên hai thi thể quỳ gối trên mặt đất.
Một nam một nữ.
Hai người đã chết từ lâu, thế nhưng tư thế ngồi quỳ vẫn giữ nguyên.
Dưới sự che chở của hai người này, có một đứa trẻ sơ sinh, khí tức cực kỳ yếu ớt, còn đang bị choáng ngất đi.
"A..."
Thiếu nữ lao nhanh ra, nước mắt chảy xuống, ôm hai thi thể ra rồi đặt nhẹ lên mặt đất, rồi cúi người xuống ôm đứa trẻ kia lên.
"Hắc Hải tỷ tỷ, ta sử dụng toàn bộ tài nguyên còn lại của ta để đổi vật phẩm chữa thương, xin hãy cứu sống đứa nhỏ này!" Thiếu nữ vội vàng hét lên.
Hắc Hải nữ sĩ nói với giọng dịu dàng: "Người đứng trước mặt ngươi là một trong số những người có được pháp thuật hệ chữa trị mạnh mẽ nhất."
Thiếu nữ vội vàng nhìn về phía Đại Ca.
Đại Ca nhận lấy đứa bé, một tay ôm bé, tay còn lại thì lật Sách Vận Mệnh ra, rồi đọc chú ngữ.
Một luồng ánh sáng ấm áp rơi xuống trên người đứa bé, thật lâu không biến mất.
Đứa bé dần dần tỉnh táo lại, mở mắt ra, nở một nụ cười thật tươi với Đại Ca.
Sau đó, con bé này lại rơi vào trạng thái ngủ say.
"Hả? Tại sao nó lại hôn mê nữa rồi, ngài mau xem nó xem! Nhìn nó xem!" Thiếu nữ nắm chặt tay Đại Ca, hỏi với vẻ lo lắng.
"Yên tâm, con bé sẽ không chết, chỉ là đang ngủ mà thôi." Đại Ca nói.
"Ngài chắc chứ?" Thiếu nữ hỏi tiếp.
Đại Ca liếc nhìn nàng ta, rồi lại nhìn về phía đứa bé nói: "Chắc."
Thiếu nữ khóc lên.
Nàng ta nhìn đứa bé trong tay Đại Ca, nói với giọng nghẹn ngào: "Con gái, con không có cha và mẹ, thế nhưng con có thể sống tiếp được là nhờ vào sự bảo vệ của hai người họ đó."
Nói xong, nàng ta lại lau nước mắt đi.
Đại Ca im lặng quan sát cảnh tượng này.
Giọng nói của Hắc Hải nữ sĩ lại vang lên: "Các hạ, đứa bé này cũng là một Trật Tự giả cực kỳ đặc biệt, con bé vừa ra đời đã thức tỉnh phiên bản Trật Tự có tính duy nhất: Thiên Sứ Phàm Trần."
"Thế nhưng bởi vì thế giới này đã bị hủy diệt, mà con bé còn quá nhỏ, không thể thay đổi bất kỳ thứ gì, cho nên phải có người tới cứu thì mới có thể sống sót."
Bạn cần đăng nhập để bình luận