Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2051. Cục diện chân chính (2)


Đánh dấu
Đám vong linh thấy Cố Thanh Sơn đứng chung với rồng Tử Vong, còn không ngừng làm ra mấy động tác hình thù kỳ quái thì đều nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Một người, một rồng.
Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị cùng làm cái gì nữa sao?
Đang nghĩ ngợi thì chút chợt nghe con rồng khổng lồ đang bay trên trời kia gầm thét:
"Đám vong linh hèn mọn kia, bọn ta đã làm nóng người xong rồi, sẽ lập tức mang đến niềm vui mới cho các ngươi ngay thôi!"
Nóng... người?
Chẳng lẽ đòn tấn công quỷ dị và không cách nào chống cự nãy giờ chỉ mới là làm nóng người thôi sao?
Đám vong linh nhìn lên bầu trời.
Sát khí kinh người phát ra từ trên thân con rồng khổng lồ kia.
Hắn ta cứ như đang ấp ủ hành động nào đó.
Hỏng rồi!
Không nghi ngờ gì nữa, một cơn lốc xoáy càng lớn hơn sắp đột kích ——
Cũng không biết là ai dẫn đầu, đám vong linh trong sông Tử nhao nhao chật vật thối lui về phía sau.
Ngay cả Bộ xương ánh sáng và Atley cũng thối lui đến biên giới của bức tường hắc ám.
—— Thực sự hết cách rồi, cái thằng nhãi này thật quá mức tưởng tượng mà. Nếu hắn còn kết hợp với con rồng kia thì chẳng ai biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
"Ngăn cản! Thay ta ngăn cản! Sức mạnh của ta đã không thể lãng phí thêm nữa!" Bộ xương ánh sáng giận dữ hét.
Tầng tầng lớp lớp vong linh ngăn chặn trước mặt nó.
Đúng lúc này, âm nhạc đột nhiên ngừng lại.
Một lớp sương trắng xuất hiện trên người Cố Thanh Sơn.
Ngay sau đó, con rồng khổng lồ với chiều cao vài trăm mét kia đột nhiên kịch liệt thu nhỏ, hóa thành một tên mập.
Tên mập khoác tay lên bờ vai của Cố Thanh Sơn.
Sương trắng xoay tròn.
Hai người lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Ngay vào khoảnh khắc ấy, tiếng nhạc cũng dần dần yếu bớt, đi đến hồi cuối của nó.
Những vong linh vội vàng tránh né kia chậm rãi dừng bước.
Cái gì? Trốn đi rồi?
Âm nhạc còn chưa có ngừng mà bọn họ lại ngang nhiên rời đi?
Bộ xương ánh sáng khua tay nói: "Không có khả năng! Toàn bộ Bãi Tha Ma Tận Thế đã bị ta dùng kết giới phong ấn hoàn toàn, ngay cả thứ pháp thuật truyền tống cấp bậc thế giới cũng không thể nào truyền tống ra ngoài!"
Atley đi đi lại lại, cẩn thận cân nhắc. Bỗng nhiên, y cười to nói: "Bọn chúng dùng hết sức mạnh rồi, lần này, ta muốn xem thử coi bọn chúng có thể trốn đến nơi đâu."
Tiếng nói vừa dứt, trên mảnh đất trống dưới chân vũ đoàn, con số trên màn hình hiển thị của đầu đạn hạt nhân còn đang không ngừng đếm ngược.
"00:02 "
"00:01 "
"00:00 "
Thế giới ồn ào náo động cực độ trong nháy mắt đã hóa thành yên tĩnh.
Cả đoạn Tế Vũ sắp kết thúc, chỉ có mấy nốt nhạc cuối cùng còn đang vang lên.
Đã đến giờ!
Một luồng ánh sáng chói lòa chui lên từ lòng đất, trong nháy mắt đã thăng lên không trung, chiếu rọi toàn bộ thế giới.
Không khí trên không trung bị ion hóa, mạch xung điện vô tận bắn ra ngoài, ánh sáng màu lam như bị phân ly xẹt qua chân trời trong nháy mắt.
Dưới vầng sáng quá mức mãnh liệt ấy, bất kỳ sắc thái nào cũng như bị nhòa đi.
Thế giới trở nên im ắng.
Nhiệt độ hơn một trăm triệu độ C phóng xạ toàn bộ cả sông Tử.
Vong linh có chiến lực hơi yếu một chút thì triệt để bị hòa tan, bốc hơi, hài cốt cũng không còn.
Hủy diệt,
Hủy diệt,
Hủy diệt.
Tiếng nổ tung vang trời bao phủ lên hết thảy các âm thanh khác, kịch liệt khuếch tán theo đám mây hình nấm nọ.
Thế giới chìm trong sự hỗn độn triệt để.
Thời gian chầm chậm chuyển dời.
Rốt cuộc, hết thảy dần dần trầm lắng lại.
Đây chỉ là hiện tượng giả tạm thời, áng mây đen dâng lên thật cao trên bầu trời cuối cùng sẽ chầm chậm hạ xuống, bao trùm bên trên sông Tử.
Từ giờ trở đi, chỉ có vong linh nào có thực lực rất mạnh mới có thể đột phá mảnh đất chết này và được triệu hoán ra lần nữa.
Bộ xương ánh sáng yên lặng nhìn cảnh tượng này, lạ thường là gã ta cũng không phẫn nộ mấy.
Một viên đạn hạt nhân thật ra cũng không tính là gì.
Mấu chốt là quả bom khoa học kỹ thuật ấy lại mang theo một tia sức mạnh Tế Vũ cuối cùng, khiến cho hết thảy vong linh bị lan tới cũng không có cách nào kháng cự, hoàn toàn bị phá hủy, nơi quy chúc lại bị chuyển hóa thành Lục Đạo.
Tổn thất này cũng khá lớn.
"Đại nhân, chúng ta có cần đi tìm kiếm bọn chúng không?" Rồng Tử Vong bản nhái hỏi.
Bộ xương ánh sáng nhìn nó một cái.
Nó cũng chỉ miễn cưỡng gắng gượng mới sống sót được.
Atley cũng đã bị Tế Vũ mang đi.
Toàn bộ sông Tử đã không còn bất kỳ vong linh nào nữa.
Đi. Đều đi rồi.
Bộ xương ánh sáng bỗng hoảng hốt, lắc đầu nói: "Không cần, ta đã cảm giác được, bọn chúng sớm đã rời khỏi nơi này." Rồ nó thấp giọng lẩm bẩm: "... Vốn cho rằng hắn là một Tử Thần, ai biết lại là kiếm tu. Khi đang tưởng hắn là một Tử Thần biết sử dụng kiếm, thì ai ngờ lại rành cả khiêu vũ. Được thôi, cứ coi như hắn là Tử Thần biết nhảy Tế Vũ, biết dùng kiếm, chuyện này thì cũng thôi đi, ai biết lại là tên điên của mảng vũ khí khoa học kỹ thuật."
Bộ xương ánh sáng mệt mỏi thở dài, tiếp tục nói: "Tiếp tục như vậy... Không được..."
Nó nói với con rồng Tử Vong bản nhái kia: "Chúng ta cũng đi thôi, chỉ có một mình vị kia đang ẩn sâu dưới sông Tử, chỉ sợ không có cách nào thành công được."
Rồng Tử Vong hỏi lại: "Ý ngài là, ngài cũng tới?"
"Đúng, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, sớm chiếm lĩnh luôn điểm cuối cùng của khu vực sông Tử này, như thế mới có tư cách hiến tế toàn bộ dòng sông, giúp ta đánh thức những tận thế đang ngủ say này!"
Ở một nơi khác…
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Tại một vùng biên giới của Bãi Tha Ma Tận Thế, Cố Thanh Sơn và tên mập nhìn lên bầu trời.
Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt xông thẳng lên bầu trời, chiếu rọi hết thảy thành một màu trắng xóa.
Đạn hạt nhân đã nổ tung!
"Ánh sáng này thật sự có chút tổn thương đôi mắt. Lúc nào mà đạn pháo khoa học có thể tỏa ra ánh đèn nê ông rực rỡ mà êm dịu, vậy thì hoàn mỹ." Tên mập chết bầm nói.
"Chúng ta phải đi thôi."
Cố Thanh Sơn nói xong thì cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm lên, nhẹ nhàng chém một cái.
Bức tường ánh sáng phong ấn bị chém ra một cái lỗ thủng.
Bùm! ! !
Tiếng nổ dử dội kết hợp với sóng xung kích nghe vô cùng thảm thiết đánh tới phía hai người.
Hai người cũng không quay đầu lại mà đi xuyên qua cái lỗ thủng kia, rời khỏi Bãi Tha Ma Tận Thế.
Vừa đi ra ngoài, bức tường ánh sáng khổng lồ lập tức khép lại, tất cả mọi chấn động của vụ nổ đã bị cánh cửa ngăn cản.
"Cố ca, hành động vừa rồi thật sự quá ngầu luôn đó! Hiện tại chúng ta đi đâu đây?" Tên mập chết bầm giơ một tấm bảng lên, hỏi.
"Ta muốn đến Đảo Mộng Mơ gặp người, ngươi muốn làm gì thì làm đi. Nếu như không có chuyện gì thì có thể đi theo ta." Cố Thanh Sơn nói.
Tên mập chết bầm giơ một tấm bảng lên lần nữa: "Thôi ta vẫn đi theo huynh đi, sinh mạng được bảo đảm hơn một chút."
"Tốt, chúng ta đi."
Sương mù trắng xóa giáng xuống trên người bọn họ, bọn họ lập tức biến mất trong làn sương mù đó.
Chỉ giây lát sau, tại Đảo Mộng Mơ.
Trong một khách sạn yên tĩnh, sương trắng bỗng xuất hiện. Thân hình của Cố Thanh Sơn và tên mập chết bầm hiện ra.
"Đây là ai?" Tên mập chết bầm giơ cái bảng lên hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng chiếc giường, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đỏ tươi hoa lệ, thân như thây khô, khắp nơi đều là vết thương, nhìn thôi đã thấy giật mình. Người nọ nằm trên giường không nhúc nhích.
Gã như đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, phải chịu vô số đau khổ.
"Tích —— tích —— "
Chiếc nhẫn Truy Quang Giả trên tay Cố Thanh Sơn bỗng nhiên khởi động, truyền ra một chút động tĩnh.
Một âm thanh điện tử vang lên:
[Đã phát hiện ra sức mạnh của bộ bài Huyết Hải.]
[Phán định: Nghĩ cách cứu viện thành công.]
[Chuẩn bị phát dữ liệu ghi âm.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận