Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2519. Giao Dịch


Đánh dấu

Trên đường dần dần xuất hiện mây mù.
Mây mù dày đặc che khuất đường đi, khiến người cha chỉ có thể nhìn rõ đường đi dưới chân chứ không thể thấy rõ bốn phía.
Cố Thanh Sơn lại không hề để bụng.
Lần trước tới nơi này hoàn cảnh cũng như vậy.
Hắn đi thẳng một mạch, qua gần một giờ, cuối cùng cũng bước ra khỏi mây mù.
Cố Thanh Sơn đứng trên bậc cuối cùng thềm đá, nhìn quanh bốn phía.
Khắp nơi đều là mây.
Biển mây từ dưới chân hắn lan ra bốn phương tám hướng, kéo dài cho đến khi không nhìn thấy điểm cuối.
Trên biển mây, hư không là một khoảng trống rỗng.
“Đây là nơi buôn bán? Vắng tanh vắng ngắt, ngay cả một người cũng không có.” Thần kiếm Định Giới nói.
“Chờ, ta phải gọi một tiếng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắt hít vào một hơi, lớn tiếng gọi: “Có... ai... không?”
Có ai không?
Ai không?
Ai không?
Không không không không không...
Tiếng vọng vang lên lâu thật lâu mới dần dần ngừng hẳn.
Một đám mây cách đó không xa chợt bốc lên dữ dội, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Hai cánh tay cao bằng mấy chục tầng lầu từ trong vòng xoáy trồi lên, cố sức chống đỡ giữa tầng mây, sau đó nửa thân trên của người khổng lồ xuất hiện trên biển mây.
Một mắt
Một sừng.
Cái miệng khổng lồ.
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy.
Nó thở dốc vài hơi, cúi đầu quan sát Cố Thanh Sơn.
“Ngươi còn chưa chết!” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy thất thanh nói.
“Sao ta lại phải chết? Không phải ngươi cũng chưa chết sao?” Cố Thanh Sơn trêu đùa.
“Cái này đâu có giống nhau, ta vẫn luôn trốn ở đây, còn ngươi thì đi tham gia Lục Đạo Tranh Hùng... Phải biết là thực lực đám người đó thực sự sâu không lường được, kẻ nào cũng là hạng ăn tươi nuốt sống.”
“Ngươi nói đám người kia là chỉ ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chúa tể Thanh Đồng.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói ngắn gọn.
Nó dựng thẳng ngón tay lên, khen ngợi: “Tốt, quả nhiên lợi hại, vậy mà cũng trốn về được, ngươi cũng xem như là người có một không hai trong Lục Đạo Luân Hồi.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác.
Hắn cảm nhận được ác ý của đối phương.
Những thứ như ác ý, giống như là một ánh mắt bất thiện, hoặc là tiếng cười thầm khiến người ta không thoải mái, tuy không nhìn thấy, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được.
Cố Thanh Sơn cảnh giác, vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
Rõ ràng còn từng làm ăn với nhau, vì sao Người Khổng Lồ Nguyên Thủy lại nảy sinh ác ý với mình?
“Ngươi tới chỗ ta làm cái gì?”
Người khổng lồ Nguyên Thủy nói với giọng điệu thoải mái.
“Làm ăn, đương nhiên là vì chuyện làm ăn buôn bán rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hả? Làm ăn? Nhưng ta thấy ngươi dã bị pháp tắc Lục Đạo Luân Hồi lấy hết toàn bộ tài sản, ngươi có thể lấy cái gì để giao dịch với ta?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
“Chỗ ta có rất nhiều bí mật về Lục Đạo Luân Hồi, lẽ nào ngươ không muốn biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy vặn vẹo thân thể, trông không được tự nhiên cho lắm.
“Chết đi!”
Chỉ thấy nó đột nhiên lấy ra một quyển trục màu vàng sẫm, vỗ một cái vào mặt mình.
“Ầm!”
Sấm chớp rền vang!
Vô số tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh cho Người Khổng Lồ Nguyên Thủy co giật liên tục.
Cố Thanh Sơn khoanh tay đứng một bên, hai mắt híp lại.
Nếu vừa rồi mình không dùng long chú, kẻ bị những tia sét này đánh trúng hẳn không phải là Người Khổng Lồ Nguyên Thủy.
Một lời không hợp thì lập tức giết mình?
Cũng may với thực lực của mình hiện tại, cũng không cần phải sợ đối phương.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi phiền muộn.
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy co giật một lúc, bỗng nhiên cố sức đập vào tầng mây, quát lên: “Ta vẫn không tin...”
Chỉ thấy vô số thần binh bảo khí từ tầng mây bay ra ngoài, đâm thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng bất động.
Sau lưng hắn hiện ra một thanh kiếm màu vàng ngọc, mới chớp mắt một cái đã hóa thành hàng trăm thanh phi kiếm, lao về phía những binh khí kia giống như thủy triều ập tới.
Mỗi một thanh binh khí bị phi kiếm đánh trúng đều lập tức đứng yên tại chỗ, rơi vào trạng thái ngưng trệ.
“Kiếm thuật thời không! Vậy mà ngươi lại nắm giữ sức mạnh như vậy!” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra hiệu, thu lại toàn bộ phi kiếm.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên không trung.
“Thời gian còn lại cho đến lúc thương thế khỏi hẳn: Năm giờ mười một phút.”
Chậc, không có cách nào dốc hết sức ra đánh một trận.
Mình đã lâu không được đánh một trận cho thỏa thuê.
Hắn thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Rõ ràng bí mật là thứ có giá trị nhất, mà ngươi lại muốn giết ta?”
“Không.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy rên rỉ: “Ta căn bản không muốn có một chút quan hệ nào với Lục Đạo Luân Hồi.”
“Tồn tại như ngươi mà lại sợ bí mật của Lục Đạo Luân Hồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên, nếu một người biết được quá nhiều thì sớm muộn gì cũng bị cuốn vào vòng xoáy thời đại, sau đó sẽ không thể nào thoát thân.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
Nó nói mà gần như gầm lên:
“Nói thật, ta vốn không muốn gặp cái kẻ vừa không thuộc về chúng sinh lại vừa không thuộc về tận thế như ngươi! Bí mật của ngươi quá nhiều!”
Cố Thanh Sơn chợt hiểu ra.
Ác ý của Người Khổng Lồ Nguyên Thủy đối với mình đến từ nỗi sợ hãi.
Nó hiểu được thiệt hơn, biết trên người mình dính dáng đến quá nhiều chuyện.
Nó cũng biết chuyện về Lục Đạo Luân Hồi.
Biệt sự đáng sợ của Chúa tể Thanh Đồng.
Cho nên nó sợ có bất cứ quan hệ nào với Lục Đạo Luân Hồi!
Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, chúng ta tới giao dịch nào.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Giao dịch gì? Ta nói rồi ta tuyệt đối không muốn nghe bất cứ bí mật nào về Lục Đạo Luân Hồi.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy hét lên.
“Ta bảo đảm ngươi sẽ không nghe được bất cứ bí mật nào về Lục Đạo Luân Hồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sau đó thì sao?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy trầm giọng hỏi.
“Ngươi cung cấp một chút tin tức cho ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đây là giao dịch của ngươi?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đúng.”
“Lợi ích của ta là sẽ không phải nghe bất cứ bí mật nào liên quan đến Lục Đạo Luân Hồi? Ngươi cảm thấy cái này cũng tính là giao dịch sao?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
“Vậy còn chưa đủ à?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận