Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1582. Dạ Du Thần


Đánh dấu
Thế nhưng không phải vật thông linh này dùng để kích phát truyền thừa sao?
Nó muốn dẫn mình đi đâu?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chợt phát hiện mình không rơi nữa.
Một âm thanh cấp thiết bỗng nhiên vang dội bên tai hắn:
“Cứu ta! Mau!”
Cố Thanh Sơn nghe được âm thanh kia, lập tức cảnh giác.
Chỉ vì âm thanh này không giống như tiếng người, mà là do vô số âm thanh rất nhỏ tạo thành.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết tại sao mình lại rơi vào đây, càng không biết âm thanh này từ đâu đến.
Hắn quan sát bốn phía, chỉ thấy nơi này là một mảnh đất hoang vắng lạnh.
Khắp cả vùng đất toàn là những viên đá kì dị lởm chởm, không hề gặp một vật sống, chỉ có một cây đại thụ chết héo.
“Ngươi là ai?” Cố Thanh Sơn quát hỏi.
“Cứu ta ra ngoài trước, mau!”
Âm thanh kia thúc giục.
Cố Thanh Sơn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ý thức mơ hồ trong phúc chốc.
Hắn ngẩng đầu một cái theo bản năng, mở mắt ra.
Chỉ thấy Lý Thu Vũ cầm cây quạt trong tay, vẫn ngồi đối diện như cũ.
Còn mẩu xương nàng đưa cho hắn thì đã rơi xuống bàn.
“Thế nào?” Lý Thu Vũ hỏi.
“Chuyện gì vừa xảy ra?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Đệ đột nhiên ngủ thiếp đi.” Lý Thu Vũ nói.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy thông linh như thế này, vậy mà lại ngủ...”
Cố Thanh Sơn giật mình kinh hãi rồi chợt trầm tư.
Trong lòng Lý Thu Vũ biết Cố Thanh Sơn đang lĩnh hội điều bí mật của lần thông linh này nên rất ăn ý không hề lên tiếng quấy rầy hắn.
Dòng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Ngài hoàn thành thông linh lần thứ hai.]
[Ngài cảm ứng được một loại phương pháp phân thân trong truyền thừa: Dạ Du Thần.]
[Dạ Du Thần: Khi ngài bước vào mộng cảnh, ý thức của ngài sẽ được ngưng tụ thành phân thân, phân thân này có thể xuyên qua mọi chướng ngại, đến bất kỳ nơi nào.]
[Một khi phân thân của ngài tán đi, hoặc là phân thân bị giết chết, đó là lúc tỉnh mộng.]
[Chú ý: Phương pháp phân thân này chỉ buổi tối mới có thể phát động, một khi phát động thì người khác không thể nào phát hiện ra.]
[Xin hãy luyện tập nhiều hơn để nẵm giữ phương pháp phân thân này.]
Cố Thanh Sơn sững sờ.
Thì ra còn có phương pháp phân thân như vậy.
Ngày xưa sư tôn hóa thân ngàn vạn, chỉ một người đã tạo thành một nước, thật sự khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Không ngờ hôm nay mình cũng nắm giữ một loại phương pháp phân thân đặc thù.
Lý Thu Vũ ở một bên nhìn hắn, lúc này thấy hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, liền hỏi: “Tình hình thông linh như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nói: “Có một chút cảm ứng mơ hồ, nhưng dường như cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể nắm giữ.”
Lý Thu Vũ gật đầu nói: “Không một ai có thể nắm giữ sức mạnh chỉ sau một lần thông linh, đệ cần phải đổ mồ hôi, vất vả cần cù, trải qua một phen khổ luyện mới có thể nắm giữ.”
“Mọi người cũng như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, mọi người đều như vậy, ngay cả ca ca và ta, thậm chí tông chủ cũng phải không ngừng luyện tập, dẫn động cảm ứng trong truyền thừa, cuối cùng mới hoàn toàn nắm giữ sức mạnh.” Lý Thu Vũ nói.
“Vậy ta đây bắt đầu luyện tập.”
Cố Thanh Sơn nói xong, nằm nhoài trên bàn, nhắm mắt lại.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Lý Thu Vũ gõ đầu hắn, bất mãn nói: “Này, nói là muốn luyện tập, sao lại làm biếng rồi?”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Đại tỷ, truyền thừa của ta chỉ khi ngủ mới có thể kích phát.”
Lý Thu Vũ ngẩn ngơ.
Hình như...
Vừa nãy đúng là hắn ngủ thiếp đi, sau đó kích phát thông linh truyền thừa.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đã nằm nhoài trên bàn lần nữa, điều chỉnh một tư thế thoải mái, chuẩn bị đi ngủ.
Lý Thu Vũ nhìn hắn, trong lòng vô cớ cảm thấy uất nghẹn.
Lẽ nào lại như vậy.
Người người đều phải khổ cực trăm ngàn, lẽ nào ngươi chỉ cần ngủ là xong?
“Này.”
“Đại tỷ, sao vậy?”
“Nếu ngủ thì cút về phòng đệ mà ngủ!”
Cố Thanh Sơn thực sự cút về phòng.
Hắn cởi quần áo, nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đối với tu sĩ mà nói, muốn khống chế trạng thái thân thể của mình là chuyện thật sự rất đơn giản.
Cố Thanh Sơn có thể không ngủ mấy trăm năm cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Hiện tại hắn đã là Tu Di Sơn Chủ, thậm chí có thể để thần hồn tạm thời rời khỏi thân thể mà không cần đến bí pháp.
Thế nhưng chuyện nằm mơ này thực sự là phải xem duyên phận, không có liên quan gì đến năng lực và tu vi.
Quan trọng hơn là hắn mới chỉ đến lưu phái Sơn Hải hôm qua, đêm đầu tiên đương nhiên sẽ hơi cảnh giác, suy nghĩ rất nhiều chuyện, tính toán rất nhiều kế hoạch, cả đêm đều mặc nguyên quần áo mà nằm chứ không ngủ.
Trước đây hắn vẫn luôn luôn chiến đấu.
Chiến đấu rất lâu.
Từ khi đoạt lại Thiên Địa song kiếm ở thời đại thượng cổ cho đến khi trở về chín trăm triệu tầng thế giới, thuyết phục Lâm vào đội ngũ của mình, ứng phó với sự trào ngược của Vực Sâu Vĩnh Hằng, gặp lại Laura, cứu Đại Ca, cùng nhảy múa với Diệp Phi Ly và Trương Anh Hào, khai phá thuật thế giới, đến An Hồn Hương, đến hành lang bí mật của thế giới Phủ Bụi, tìm kiếm binh khí của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả... sau đó đưa tấm chắn cho Trương Anh Hào dùng, sau nữa là cuộc chiến Hỗn Loạn...
Thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cho tới ngày hôm nay, rốt cuộc hắn cũng có một lý do để bắt buộc phải ngủ.
Một đêm này.
Không mộng mị.
...
Sáng sớm.
“Tối hôm qua thế nào?” Lý Thu Vũ hỏi.
“Không được, tiến triển không thuận.” Cố Thanh Sơn sầu khổ nói.
Tâm trạng Lý Thu Vũ tốt lên nhiều, hừ nhẹ nói: “Ta đã đoán được chắc chắn đệ còn chưa nắm giữ bí quyết. Thế gian nào có chuyện đơn giản như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói ngủ là có thể thông linh...”
Nàng càu nhàu rời khỏi phòng bếp, đến phòng thay đồ tìm quần áo mặc hôm nay.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Cố Thanh Sơn mở cửa nhìn ra, thấy Triệu Quỳnh tới.
“Triệu tỷ, mau vào!” Hắn nhiệt tình nói.
Triệu Quỳnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Nhìn có tinh thần hơn nhiều nha.”
“Ta vẫn luôn có tinh thần.” Cố Thanh Sơn cười.
“Không, ta luôn cảm thấy đệ rất mệt mỏi, ngày hôm nay lại không có cảm giác này.” Triệu Quỳnh xoa đầu hắn, cười nói.
Nàng đi vào gian phòng, chào hỏi Lý Thu Vũ vừa thay xong quần áo.
“Là Triệu Quỳnh à, ở lại ăn cơm đi, có chuyện gì vừa ăn vừa nói. À phải rồi, ta còn chưa chúc mừng cô thăng chức.” Lý Thu Vũ nói.
Thăng chức?
Cố Thanh Sơn nhìn Triệu Quỳnh.
Sắc mặt Triệu Quỳnh ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng nói: “À, đúng vậy, cuối cùng cùng hoàn thành việc biên soạn Cốt Thư trong các loại sách cổ, hơn nữa còn phát hiện đệ và miếng vảy kia, tiện thể cùng với Cố kiếm tiên trong truyền thuyết cứu vớt tận thế... Vậy nên ta được thăng chức... Kỳ thực ta chẳng làm được gì cả.”
“Vậy bây giờ tỷ là...” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Điển tàng trường.” Triệu Quỳnh nói.
Lý Thu Vũ bổ sung: “Đi lên nữa, chính là cấp bậc Chủ sự giống như ca ca ta, sau đó là Tông chủ.”
“Giỏi thật.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Ba người ngồi xuống cùng nhau ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Triệu Quỳnh lấy ra một khúc xương, đặt ở trong tay Cố Thanh Sơn.
“Đây là điển tịch ta cố ý tìm cho đệ, bên trong ghi chép toàn bộ tri thức có liên quan tới quyền pháp thông linh của lưu phái, hy vọng đệ có thể tham khảo.”
Cố Thanh Sơn và Lý Thu Vũ nhìn nhau.
“Cảm ơn Triệu tỷ, ta quả thực cần cái này.” Cố Thanh Sơn trịnh trọng nhận lấy khúc xương.
Triệu Quỳnh thấy mình thật sự có thể giúp đỡ hắn, liền mỉm cười thật tươi.
Nàng cáo từ rời đi.
Lý Thu Vũ đóng cửa lại, lúc này mới hỏi: “Không phải bây giờ đệ đang nghĩ biện pháp luyện tập ngủ sao? Thứ này hẳn là vô dụng đối với đệ rồi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Kiểu gì cũng sẽ có khi cần đến. Cho dù hiện tại vô dụng, nhưng tương lai thì chưa chắc.”
“Đệ sợ nàng ta thất vọng?” Lý Thu Vũ hỏi thẳng.
“Người khác vô cùng vui vẻ tới giúp mình thì luôn mang theo một tấm lòng tốt, mình không thể gạt đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lý Thu Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm nói lại.
Hai người lẳng lặng uống trà, dọn dẹp một chút rồi cùng đi ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận