Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1965. Thời Gian Eo Hẹp (2)


Đánh dấu
Khí thế trên người Cố Thanh Sơn chấn động. Ngay sau đó, một luồng khí tức hung ác vượt qua sự tưởng tượng của mọi người từ trên người hắn tản ra.
Mọi người đều im lặng.
Loại khí tức này đáng sợ nhường nào. Đối mặt với nó có thể làm cho người ta không thở nổi.
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sinh ra một ảo giác, giống như mình đã biến thành một con côn trùng yếu ớt ngây thơ, mà sau lưng mình lại có một kẻ săn mồi đứng đầu trong chuỗi thức ăn.
Bọn quái vật sợ hãi mà lùi lại.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn hờ hững, ánh mắt đảo qua hư không trước mặt.
Người khác đều không thấy được, trước mặt hắn lúc này có một chiếc đồng hồ màu máu.
Tíc tắc tíc tắc...
Kim giây miệt mài chạy đi:
[ 2: 37. ]
[ 2: 36. ]
[ 2: 35. ]
Cố Thanh Sơn liếc nhìn đám quái vật hư không mạnh nhất kia, dần dần bình tĩnh lại. Vẻ mặt hắn trầm xuống, chắp hai tay sau lưng rồi nói: "Mặc dù tên kia có được thuật pháp Thế Giới cực kỳ cao siêu mạnh mẽ, thế nhưng nó lại gặp phải ta..."
Rồi hắn cố ý nhìn chằm chằm vào mấy con quái vật trước mặt, cười lạnh nói: "Xét về thuật pháp Thế Giới thì ta mạnh hơn nó nhiều."
Đám đối diện yên tĩnh không dám nói câu gì. Không những thế, chúng còn lùi về sau vài bước, dựa sát vào nhau, làm ra tư thái phòng ngự.
Xét tới thuật pháp Thế Giới thì năng lực của Kẻ Quy Định Quy Tắc Hư Không cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng thiếu niên trước mặt lại có thể chiến thắng nó dễ dàng.
Thằng nhóc này mạnh tới mức nào? Chỉ cần cảm nhận khí thế trên người của hắn là biết!
Bọn quái vật đều hơi tránh né ánh mắt của Cố Thanh Sơn.
Bọn chúng vẫn nhớ kỹ lời nói của Kẻ Quy Định Quy Tắc Hư Không, đó là Thuật pháp Thế Giới của thiếu niên này được giấu trong đôi mắt.
Thừa dịp đối phương đang sợ hãi rụt rè, Cố Thanh Sơn vội vàng truyền âm cho Đại Ca:
"Đại Ca, nếu cái xác kia đã từng thả một giọt máu ra, sáng tạo ra vạn thần để chống lại tận thế, như vậy thì nó cũng có ý thức, đúng không?"
"Đúng, nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và tạo ra phòng ngự để chống lại." Đại Ca nói.
Thả ra một giọt máu rồi sáng tạo vạn thần, điều đó cũng là một cách bảo vệ bản thân.
Những quái vật hư không kia có lẽ có một vài cách rút lấy năng lượng từ cái xác bị đóng băng trong khi nó ngủ say, nhưng khi nó tỉnh lại thì kẻ nào còn dám tới chịu chết?
"Anh là người trông coi phong ấn, đã ở cùng với nó vô số tháng năm, chắc cũng biết thời điểm nào nó có lực uy hiếp mạnh nhất chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi lại.
"Có một vài thời kỳ trong lịch sử, nó sẽ ở vào trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nếu như không phải có phong ấn thì cái xác này sẽ bùng nổ ra lực lượng vô địch thế gian." Đại Ca nói.
"Rất tốt."
Cố Thanh Sơn lại nhìn sang chiếc đồng hồ màu máu.
Tíc tắc, tíc tắc...
Thời gian vẫn đang trôi qua.
Chỉ còn lại hai phút hai mươi mốt giây, mọi thứ sẽ hủy diệt hoàn toàn.
"Đại Ca, nghe rõ những lời ta sắp nói sau đây, hiện tại ta có một cách duy nhất có thể giúp chúng ta rời khỏi thời đại này, đồng thời để thời đại này trở về quỹ tích ban đầu của nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Nói đi." Đại Ca tập trung tinh thần lắng nghe.
"Hiện tại chúng ta đã biết, cái xác bị phong ấn kia cũng có thời kỳ nửa tỉnh... ngươi hãy nói cho ta biết thời kỳ đó cách đây gần nhất là khi nào." Cố Thanh Sơn nói.
"Đại khái vào khoảng năm mươi bảy ngàn bốn trăm năm trước, khi đó sóng não của nó rất sinh động, tính công kích cũng cực mạnh." Đại Ca hơi suy nghĩ rồi nói.
Cố Thanh Sơn rút Thiên kiếm từ hư không ra, nắm chặt.
Trên Giao diện Chiến Thần, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Hồn lực của ngài cộng thêm hồn lực dự trữ của ta, có khoảng chín tỷ bảy trăm triệu hồn lực.]
[Muốn làm cho thế giới đóng băng này trở về năm mươi bảy ngàn bốn trăm năm trước thì cần tất cả là mười tỷ hồn lực, chúng ta còn thiếu ba trăm triệu hồn lực nữa.]
Cố Thanh Sơn hơi cứng lại.
Hắn đã biết Giao diện Chiến Thần cũng có hồn lực dự trữ, thế nhưng không nghĩ tới là vẫn còn chưa đủ.
Làm sao bây giờ?
Nếu như không thể hoàn thành chuyện này, vậy thì lịch sử không thể trở về quy tích như cũ được!
Ba trăm triệu hồn lực...
Ánh mắt của hắn đảo qua mấy tên quái vật phía trước mặt, rồi lại nhìn về phía Reneedol – kẻ được thi thể của thần linh và bầy trùng bảo vệ ở phía sau. Mặc dù nàng ta không thể cử động, thế nhưng trên người vẫn còn chiến giáp Kết Thúc Vận Mệnh, cũng không biết nó có thể ngăn cản Thuật pháp Thế Giới vừa rồi hay không.
Song, dù nàng ta không phòng ngự được thì dựa theo quỹ tích lịch sử, nàng ta vẫn không thể chết vào lúc này.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn thu lại, rồi lại nhìn về phía mấy con quái vật hư không.
Tổng cộng có năm con.
Vừa rồi hắn đã giết chết một con.
Kẻ Phán Xử Vận Mệnh Chúng Sinh thì hắn từng giết một lần rồi.
Vạn Địa Chi Mẫu cũng không thể chết, trong lịch sử nó còn có tác dụng, vẫn cần nó để nghiên cứu đường hầm của Vạn Thần điện.
Chỉ còn lại hai quái vật...
Tíc tắc tíc tắc...
Thời gian liên tục trôi đi, mọi thứ đều đi hướng hủy diệt.
Cố Thanh Sơn cảm thấy căng thẳng, không do dự nữa mà tùy ý chỉ vào một quái vật, hét: "Duy Tôn!"
"Vù vù..."
Trong hư không truyền ra một tiếng trả lời.
Chỉ trong chớp mắt, một thi thể thần linh ở đằng trước cùng với Cố Thanh Sơn đều biến mất.
Trong thế giới trống rỗng, một chiếc cân thiên bình khổng lồ xuất hiện. Cố Thanh Sơn và thi thể thần linh thì mỗi người đứng tại một bên cán cân.
"Ngươi..."
"Xin lỗi, hiện tại ta đang rất gấp."
Cố Thanh Sơn xoay nhẹ chiếc nhẫn Kinh Cức trên tay.
Rầm!
Vô số tài sản và bảo vật rơi xuống, đè cán cân bên Cố Thanh Sơn xuống dưới.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[... (Lược bớt).]
[Ngài nhận được ba trăm triệu hồn lực.]
[Chỉ còn lại hai mục tiêu cuối cùng nữa, ngài sẽ nhận được danh hiệu 'Chiến Thần Hư Không'.]
Cố Thanh Sơn nhíu mày, hỏi: "Tại sao trong phần thuyết minh chiến đấu, lại chỉ có mỗi hai chữ 'Lược bớt' vậy hả?"
Giao diện Chiến Thần trả lời: [Thời gian có hạn, bản giao diện cũng không muốn giải thích dài dòng về sự vô sỉ của ngài.]
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, nói: "Thì ra là vậy, thế thì chúng ta trở về thôi."
Thế giới trống rỗng biến mất hoàn toàn.
Cố Thanh Sơn trở lại thế giới đóng băng, không hề ngừng nghỉ một giây nào mà giơ cao Thiên kiếm, đâm mạnh xuống mặt băng.
"Trở về thời điểm năm mươi bảy ngàn bốn trăm năm trước cho ta!" Hắn hét lớn.
Một luồng lực lượng vô hình tụ tập trên người của hắn rồi hóa thành một cột sương mù khổng lồ bắn thẳng lên trời, phá vỡ bầu trời, khiến những kẻ đứng tại đây cũng có thể thấy được dòng chảy thời không hỗn loạn.
Hồn lực vốn là vô hình, thế nhưng dị tượng do mười tỷ hồn lực tạo ra cũng đủ để tất cả mọi người đều kinh hãi!
Thiên kiếm đâm sâu vào trong mặt đất bị đóng băng.
Tíc tắc... tíc tắc...
Thời gian chỉ còn lại một phút ba mươi hai giây.
Nơi cực sâu trong mặt băng dần dần vang lên một vài tiếng động.
Cảm giác khiến người khác run sợ bao phủ tất cả mọi người.
Loại cảm giác này còn vượt qua khí thế trên người Cố Thanh Sơn, thực sự làm cho mọi người cảm nhận được bóng ma của tử vong.
Những quái vật hư không cũng sợ hãi lùi về phía sau.
"Không tốt, có vẻ như nó đang cử động."
"Làm sao bây giờ?"
"Vừa rồi một người trong số chúng ta lại bị thằng nhãi kia giết chết."
"Chết tiệt, nơi này càng ngày càng nguy hiểm!"
Bọn chúng trao đổi vài câu, trên mặt cũng xuất hiện sự lo lắng và sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận