Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1903. Chị Em


Đánh dấu
Rốt cuộc thì đại trưởng lão tộc tinh linh cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói trước kia của thiếu niên.
Tử thần.
Hắn là tử thần chân chính!
Buồn cười là bản thân và những tinh linh trong tộc còn muốn khiến hắn...
Lúc này rất nhiều người đã kịp phản ứng.
Những người đứng trên bờ sông đều quay về phía Cố Thanh Sơn, quỳ xuống, bày ra dáng vẻ cầu khẩn thành kính.
Không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Lúc này, Tiểu Tịch mới mở miệng nói: “Tử Thần các hạ, ta là người bảo vệ của bộ tộc tinh linh, xin ngài hãy tha cho họ một mạng đi.”
“Tại sao ta lại phải bỏ qua cho bọn họ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bọn họ sống, còn có thể ra sức cống hiến cho ngài, dù sao tình hình hiện tại cũng hết sức phức tạp, ngài cần một ít tôi tớ.” Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta không cần tôi tớ, nhưng nếu bọn chúng đã thích nô lệ như vậy thì làm nô lệ cho ta đi, đây là giá trị duy nhất trong sinh mạng của bọn chúng, cô hãy hỏi bọn chúng muốn chết hay là bằng lòng làm nô lệ cho ta?”
Tiểu Tịch thở dài, đi tới trước mặt bộ tộc tinh linh.
“Các ngươi chọn đi, chết hoặc là làm nô lệ cho thần linh.”
Cô nói.
Các tinh linh nhìn Cố Thanh Sơn.
Đôi khi, vì tôn nghiêm hoặc cũng có thể vì một điều gì khác, có một vài kẻ sẽ chọn cái chết.
Nhưng trên thực tế, không ai muốn chết cả.
Làm nô lệ cho người khác đương nhiên là một chuyện không lấy gì làm thoải mái, nhưng nếu “người khác” ở đây lại là một vị thần, một vị thần chủ trì cái chết, thì đó lại là một câu chuyện khác.
Đại trưởng lão tộc tinh linh cung kính nói: “Bộ tộc tinh linh nương tựa vào Tử Thần các hạ, từ nay về sau sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Ừm, thả hết nô lệ của các ngươi ra trước, sau đó tới đây quỳ xuống nói chuyện.”
"Tuân mệnh!"
...
Buổi tối.
Trong một thần điện rộng lớn tại trung tâm Đảo Che Chở, Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch đang nói chuyện.
Bọn họ đứng trong một gian mật thất sâu trong thần điện, xung quanh không có ai khác.
“Yên tâm, nơi này là cung điện của Nữ Thần Che Chở, không ai có thể làm ra chuyện sát hại sinh mạng trong cung điện của nàng ta, hơn nữa căn mật thất này có thể ngăn cách mọi hành động theo dõi.” Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ cảm ứng một hồi, chỉ cảm thấy cảm giác bị theo dõi đã thực sự biến mất.
Tiểu Tịch lại nói: “Mỗi một câu ta nói lúc ban ngày đều là dựa theo yêu cầu của ngươi mà nói.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tiểu Tịch nghiêm mặt, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn năm đó đã cứu ta một mạng.”
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, nói: “Ta cũng không ngờ cách nhiều năm vậy rồi mà cô còn có thể nhận ra ta.”
Năm đó Tiểu Tịch hấp hối trên song thụ vận mệnh, chính Cố Thanh Sơn đã lấy ra chiến giáp Thiên Sứ Đoạn Tội, hợp sức với thú khổng lồ pháp tắc cứu sống cô.
“Ta sẽ không bao giờ quên.” Tiểu Tịch nói: “Nói vậy ngươi cũng đã nhận ra có thứ gì đó đang giám sát toàn bộ Vạn Thần điện. Mặt đất bên ngoài đã hoàn toàn hủy diệt, đây là nơi duy nhất mà chúng sinh có thể sinh tồn. Ta hy vọng ngươi có thể tha cho các tinh linh một mạng, mặc dù bọn họ có hơi ích kỷ, nhưng vẫn luôn cứu vớt chúng sinh và góp sức giúp đỡ ta hoàn thành việc xây dựng hòn đảo này.”
Cố Thanh Sơn nói: “Hôm nay ta tha cho bọn chúng một vạng là bởi vì quả thực đang cần nhân thủ đi làm một việc.”
Tiểu Tịch thở phào, lại nói: “Ta nhìn thấy chị của ta, ta có thể cảm ứng được sức mạnh của nàng, bây giờ chúng ta đi tìm nàng ấy nói chuyện được không?”
“Không, chị cô...” Cố Thanh Sơn vừa muốn từ chối, bỗng nhiên trong đầu nghĩ đến một việc.
Để Tiểu Tịch và Reneedol gặp mặt, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hiện tại Reneedol đã quên hết tất cả.
Nếu Reneedol có một người em gái như Tiểu Tịch bên cạnh bầu bạn, liệu có thể xuất hiện một vài chuyển biến tốt đẹp?
Dù sao, tuy nàng ta đến từ Vạn Thần điện, nhưng vẫn là một người trong đôi song sinh vận mệnh.
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại một chút, sửa lời: “Ta thì không được, nhưng cô thì có thể đi gặp nàng ta một chút.”
“Được.” Tiểu Tịch mừng rỡ nói.
Bên kia.
Mạc ngồi đối diện Xích Hộc, nghiêm mặt nói: “Cô có thiên phú tử vong rất tốt, nhưng về phương diện tạo thành ngôi sao quả thực còn có khiếm khuyết. Hiện tại ta nhận lời nhờ của Rod, dạy cô cách ngưng tụ ngôi sao để hình thành một tổ hợp có uy lực khổng lồ.”
“Vâng, đa tạ!” Xích Hộc nghiêm túc nói.
Mạc giơ tay lên, từng ngôi sao hiện lên trên tay hắn, hình thành một hoa văn đẹp đẽ.
“Bây giờ ta giảng trước cho cô một chút về vài loại sức mạnh đặc thù mà phép ngưng tụ ngôi sao mang lại...”
Hắn ta bắt đầu nói mãi không dứt, còn Xích Hộc chăm chú lắng nghe.
Ở một nơi khác.
Reneedol đứng ở vườn hoa trong thần điện.
Nàng ta rảo bước thong thả, đi thẳng tới chỗ sâu trong hoa viên.
Ở đây chỉ có bóng tối bao trùm, không còn ai khác.
“Từ khi bắt đầu lên đào ngươi đã luôn kêu gọi ta, rốt cuộc ngươi là ai?” Reneedol đối diện với không gian tối tăm, cẩn thận hỏi.
Đối diện nàng ta, một cô gái xinh đẹp từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
“Muội muội tốt của ta, xem ra ngươi đã quên khá nhiều chuyện.”
Cô gái nhìn chằm chằm Reneedol, trong mắt toát lên một ánh nhìn hung ác.
“Muội muội? Ngươi nói ta là muội muội của ngươi?”
Reneedol cảnh giác hỏi.
“Đúng vậy.” Cô gái kia cười rộ lên: “Không biết thế giới này xảy ra chuyện gì mà ngươi đã quên hết tất cả, Atropos.”
Reneedol nhìn cô ta, nói: “Ngươi gọi ta là Atropos, vậy ngươi là ai?”
“Ta là tỷ tỷ của ngươi, Laques... Nghe này, ta biết ngươi sẽ không tin tưởng ta một cách dễ dàng, nhưng có một thứ có thể chứng minh tất cả.” Cô gái kia nói.
“Là gì?” Reneedol nói.
Laques nhẹ nhàng vươn tay, ấn vào khoảng không phía trước, niệm tụng: “Pháp tắc Vận Mệnh tại thượng! Lấy tên của ta và muội muội ta, xin hãy lấy sức mạnh thuộc về tỷ tỷ Kroto của ta, phân phát cho chúng ta.”
Niệm xong, nàng ta nhìn Reneedol, nói: “Đọc theo ta: Sức mạnh Tam Sinh, tức là vận mệnh của ba tỷ muội, quá khứ đã qua, sự quan tâm của vận mệnh thuộc về hiện tại và tương lai.”
Reneedol lùi về sau một bước, làm ra tư thế phòng ngự.
Laques cười nói: “Đọc đi! Lẽ nào ngươi đang sợ thân phận vốn có của mình? Ta nhớ ngươi đâu phải người như vậy.”
“Nếu ngươi lừa ta...” Reneedol nói.
Laques khinh thường ngắt lời nàng, nói: “Muội muội à, tất cả chân tướng sẽ hiện ra trước mắt ngươi, nhưng còn phải xem ngươi có dũng khí vạch trần nó hay không. Ngươi có thể chọn cách tiếp tục sống một cách vô tri đần độn, cũng có thể chọn tỉnh táo lại, nhận biết về tính chân thực của thế giới này một cách triệt để. Thực ra ta hy vọng ngươi cứ tiếp tục vô tri đần độn như vậy, bởi vì điều này chứng minh trong ba tỷ muội chúng ta, Laques ta mới là người thực sự được vận mệnh chiếu cố. Đến đây nào, đưa ra sự lựa chọn của ngươi, tất cả do bản thân ngươi quyết định.”
Nàng ta nhìn chằm chằm Reneedol.
Reneedol do dự một lúc, sau đó cắn răng lẩm nhẩm: “Sức mạnh Tam Sinh, tức là vận mệnh của ba tỷ muội, quá khứ đã qua, sự quan tâm của vận mệnh thuộc về hiện tại và tương lai.”
Trong mơ hồ, dường như nàng ta nghe được một tiếng thét chói tai cực kỳ thê thảm.
Tiếng hét này mang đầy oán độc và thù hận, xuyên thấu không gian và thời gian, phủ xuống người Reneedol và Laques.
Một giọng nữ mơ hồ mang đầy hận ý nói vào tai họ: “Laques, Atropos, ta nguyền rủa linh hồn của các ngươi đều sẽ bị tiêu vong, sẽ bị tồn tại kia nuốt sạch không còn sót lại dù chỉ một mảnh vụn!”
Giọng nữ đột nhiên biến mất.
Trên mặt Laques chợt hiện lên vẻ sợ hãi rồi biến mất ngay lập tức. Nàng ta cười ha hả: “Muội muội, chắc không cần ta phải nói, nhất định ngươi cũng cảm nhận được sức mạnh của ngươi đang trở nên mạnh mẽ.”
Reneedol đứng bất động, một ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh xuất hiện từ không trung, từ từ rơi vào người nàng và Laques.
Nàng im lặng cảm nhận một lát rồi nói: “Ban nãy ta vừa sinh ra một cảm giác huyết mạch tương liên... Bây giờ thì ta tin rằng ngươi là tỷ tỷ của ta.”
Laques nói: “Coi như ngươi tỉnh ngộ không quá muộn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận