Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2427. Tế cờ


Đánh dấu
Chương 2427: Tế cờ

Lời nói vừa dứt.
Hết thảy biến mất biến mất không còn gì, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy tốc độ của lưỡi câu đột nhiên tăng nhanh.
Sau một khắc, cảnh tượng quanh bốn phía biến đổi.
Hắn chỉ cảm thấy mình hung hăng đâm vào lớp gạch đá lạnh lẽo.
Một bên vang lên hai tiếng hoan hô:
"Rhode đã trở về!"
"Rốt cuộc cứu được hắn về, quá tốt rồi!"
Cố Thanh Sơn bò dậy từ dưới đất, nhìn lại quanh bốn phía.
Đã thấy Tiểu Lang thu cần câu, Lưu Ly cất đèn lưu ly màu xanh đi, hai người hết sức kích động mà nhìn vào hắn.
"Các ngươi. . . Sao có thể cứu được ta thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hoàng Tuyền cho một số lượng lớn công đức, bọn ta thăng cấp Thần vị, tăng cường không ít thực lực, cùng phát động Thần Kỹ để tìm ngươi trở về." Tiểu Lang nói.
Lưu Ly khoát tay, nói: "Không cần cảm ơn bọn ta, chủ yếu là bọn ta không nỡ để mất vé cơm trường kỳ tốt như chú đây."
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiện lên một sự ấm áp, mỉm cười nói: "Rất cảm ơn."
Hắn dò xét bốn phía, chỉ thấy nơi này hình như là một Thiên Điện nằm trong Luân Hồi Điện, cách đó không xa đang có mấy Thần Chích trong tay cầm các loại khí cụ, có vẻ đang dò xét cái gì đó.
Ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ đề phòng.
Một tên Thần Chích đứng ở vị trí dẫn đầu, hình như là chuyên phụ trách tiến hành công việc này.
Tiểu Lang nhìn thấy hướng mặt của Cố Thanh Sơn, vội giải thích: "Không có gì, bọn họ chỉ lo lắng chúng ta không cẩn thận triệu hồi kẻ thù đến mà thôi."
"Có thể bọn họ sẽ hỏi ngươi một vài vấn đề, cứ nói ra tình hình thực tế là được." Lưu Ly nói.
Hai người vừa nói xong thì đã thấy Thần Chích dẫn đầu kia đi tới.
"Rhode, bởi vì sợ có thứ quái vật nào đó không rõ bám vào người của ngươi trà trộn vào đây, hơn nữa muốn thu thập tình báo chiến đấu của ngươi, cho nên hiện tại ta muốn hỏi ngươi một vài câu hỏi."
Thần Chích loay hoay một khay ngọc trong tay, nghiêm túc giải thích.
"Được." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhiệm vụ của ngươi."
"Đội cảm tử."
"Hãy nói về chiến đấu đã trải qua."
Cố Thanh Sơn lập tức thuật lại một lần.
Thần Chích kia không ngừng gật đầu, cuối cùng thở dài, nói: "Ngươi có thể sống sót được, một mặt là quái vật kia khinh địch, chỉ giao ngươi cho thủ hạ xử lý, mặt khác là bản thân ngươi có khả năng tùy cơ ứng biến lợi hại, cuối cùng là nhờ hai vị Thần Chích câu hồn đoạt mệnh cứu được ngươi."
"Vậy ta có bị coi như lâm trận trốn chạy hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Nếu như bị coi như đào bi nh, ngay lúc ngươi trở về đã chết rồi —— không ai có thể lừa gạt quy tắc của Hoàng Tuyền." Thần Chích nói.
Hắn ta lại có chút hiếu kỳ, hỏi: "Vì sao quái vật kia hô lên chú ngữ, cuối cùng vẫn bị định thân ngay tại chỗ, không thể tránh thoát như ngươi được chứ?"
"A, cái này à, kỳ thật chú ngữ kia cần một vật tương ứng mới có thể phát động, quái vật nọ chỉ niệm chú ngữ, đương nhiên không cách nào tránh thoát." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn tiện tay nhặt lên một tấm thẻ bài.
Chỉ thấy trên tấm thẻ bài này vẽ một đám người quần áo tả tơi, toàn thân bị sương mù khô héo vây quanh, bọn họ quỳ trên mặt đất thành kính cầu nguyện, mà phía bầu trời trên đầu bọn họ, một người đàn ông sau lưng có đôi cánh bằng ánh sáng đang lộ ra vẻ thuơng hại, toàn thân tỏa ra ánh hào quang trắng lóa hừng hực.
Đúng vậy, đây là thẻ bài Đoạn Tội Chi Thư, tiến hóa từ "Thánh Ngôn Thuật • Tịnh" mà ra.
Vào thời điểm gặp phải những kẻ thù kia, Quyển Sách Của Đáy Biển vừa nói hắn còn thiếu "Ba ngàn năm nợ", vừa tự động lật ra một tờ, để tấm thẻ bài này hiện ra trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn tinh ý cực kỳ, tự nhiên ngầm hiểu.
Thánh trụ chi thư không giải thích, tất nhiên là vì không thể nói.
Nhưng mặc dù nó không nói, lại đưa ra tấm thẻ bài này, chứng minh nó vẫn muốn giúp Cố Thanh Sơn.
Dù sao nó là Đoạn Tội Chi Thư, đã đi theo Cố Thanh Sơn cùng trải qua  những tháng năm dài đằng đẵng.
—— Thẳng đến khi Cố Thanh Sơn tìm đủ hai hoa tai Tử Thần, giúp nó thức tỉnh lần nữa.
Thần Chích gật gật đầu, nhìn lướt qua khay ngọc trong tay một cái.
Khay ngọc trống không chả có gì, trơn bóng như mới.
Thần Chích tuyên bố: "Rất tốt, ngươi không có bất cứ vấn đề gì, hiện tại đã đi được rồi."
Hắn ta thu khay ngọc, nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể rời đi —— nhưng tiện thể nói một câu, lúc rời khỏi Luân Hồi Điện có thể có chút phiền phức nho nhỏ, nếu như ngươi không cách nào xử lý, chỉ cần kêu gọi một tiếng, người của bọn ta sẽ xuất hiện."
Cố Thanh Sơn có chút bất ngờ, sau đó gật đầu nói: "Đa tạ rất nhiều."
Chúng Thần Chích thối lui.
Bên trong Thiên Điện chỉ còn lại ba người của Địa ngục bộ.
Tiểu Lang vác cái cần câu, có chút lo sợ không yên mà nói: "Rốt cuộc là phiền toái gì?"
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: "Người của Luân Hồi Điện không nói rõ, đại khái là muốn nhìn thử xem chúng ta có thể tự mình giải quyết hay không, thuận tiện thể hiện giá trị của bên hợp tác là bọn họ —— ta đoán cũng không phải chuyện lớn gì cả."
Ba người đi ra khỏi Thiên Điện, đi vào bên trong đại điện.
Người ở đây đang nhốn nháo, chen chen xô đẩy, vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên có người kêu lên: "Người của Địa Ngục Bộ đến!"
Ầm ầm ầm ầm lập tức xông tới hơn mười người, bao vây ba người bọn họ thành một vòng.
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn trấn định hỏi.
Một tên đại hán vẻ mặt dữ tợn đứng ra, hung hăng ngang ngược mà nói: "Chuyện tốt mà Địa Ngục Đạo các ngươi làm ra, rõ ràng đã nhận công đức, kết quả hai người thủ hạ của bọn ta chết đi khi chấp hành nhiệm vụ, lại không thể trở về!"
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ, cười nói: "Những chuyện này cụ thể là do máy móc phụ trách, có việc thì hỏi máy móc đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận