Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1976. Kết Quả Của Cuộc Chiến Khác


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn khẽ run, đang muốn hỏi kỹ Giao diện Chiến Thần thì đã thấy bốn phía trong hư không dần dần xuất hiện rất nhiều đường ống màu đen.
Nỗi sợ hãi và run rẩy không cách nào kìm chế từ sâu tận đáy lòng bộc phát ra ngoài, bủa vây trực giác Cố Thanh Sơn.
Hắn ôn định tinh thần, nói với hư không: “Ta chọn hình thức tham gia chiến đấu.”
Theo những lời này của hắn, những đường ống khắp bốn phía lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
Âm thanh kia tiếp tục vang lên: “Toàn bộ vật chết đã được thu về, chuyển đổi thành điểm tích lũy binh khí, uy lực binh khí của ngươi được tăng cường, đề cao một bậc.”
“Ba phút sau, ngươi sẽ thu được một thẻ nhiệm vụ.”
“Lần hòa giải này hoàn thành, tạm biệt.”
Âm thanh biến mất.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn.
Loan đao bạch cốt trên tay phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó đột nhiên duỗi thẳng, biến thành một lưỡi kiếm bạch cốt thẳng tắp màu trắng.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy xuất hiện trên Giao diện Chiến Thần:
[Binh khí của ngài được tăng thêm yếu tố tận thế (thuộc loại binh khí).]
[Binh khí của ngài đã lột xác và nâng cao lên cấp bậc mới.]
[Tên của binh khí: Lưỡi Kiếm Xương Xanh.]
[Binh khí này có lời nguyền tận thế: Hút Tủy.]
[Tác dụng: Một lần hấp thu 15% sinh mệnh của đối phương, dùng để chữa trị thương tích của chính mình.]
[Một ngày đêm chỉ có thể phát động một lần.]
[Bất chấp phòng ngự.]
Nhìn lời thuyết minh này, Cố Thanh Sơn hơi có chút kinh ngạc.
Mặc kệ thế nào, chỉ riêng điều khoản bất chấp phòng ngự đã nâng cao cấp bậc của thanh đao xương này lên một đẳng cấp khác.
Đáng tiếc lại là đao, còn là binh khí loại tận thế.
Cố Thanh Sơn áp chế nỗi tiếc nuối trong lòng, hỏi: “Đại Ca, vừa rồi tại sao lại muốn tôi chọn hình thức tham gia chiến đấu?”
Đại Ca nói: “Tôi biết sơ sơ một chút, hình thức tham gia trận đấu thể hiện cậu đang chiến đấu, không tiện trở lại, nếu có phần thưởng nào thì trực tiếp phân phát đến tay cậu, tăng cường sức chiến đấu của cậu.”
“Hình thức trở về thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nếu như cậu chọn trở về, chúng ta sẽ đến một nơi mà có khám phá như thế nào cũng không thể hiểu thấu, muốn về cũng không có cách trở về, vô cùng nguy hiểm.”
Nói đến đây, giọng điệu của Đại Ca trở nên thận trọng:
“Kỳ thực tôi cũng không rõ lắm, nhưng nói chung là ở lại đây vẫn tốt hơn.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhưng tôi vừa thấy bốn phía xuất hiện rất nhiều đường ống, giống như anh lúc còn ở thời đại Tuyên Cổ.”
Đại Ca thở dài, nói: “Đó là ống dẫn nối liền với thi thể đóng băng, tôi có thể mượn dùng, nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc đó là cái gì, thông đến đâu. Có điều, tôi vẫn có một dự cảm... chỉ cần tôi sử dụng đường ống này đi đến một nơi nào đó thì thi thể đóng băng sẽ lập tức xảy ra vấn đề, cho nên tới bây giờ tôi vẫn luôn rất cảnh giác với việc này.”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu.
Dự cảm của Đại Ca là đúng.
Nơi mà ngay cả Giao diện Chiến Thần cũng không dám tùy tiện đi tới, sao có thể là một nơi dễ đối phó?
Nói như vậy, thực ra...
“Đại Ca, con mắt khổng lồ kia mất đi khống chế, lẽ nào là bởi vì lúc đó anh rời đi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca trầm tư chốc lát, nói: “Lúc đó chúng ta về thời đại trong quá khứ, cùng với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quyết chiến trận cuối cùng, Reneedol nhân lúc này ra tay bắt lại Vực Sâu Vĩnh Hằng. Tôi thân là phong ấn lại không có mặt ở thời điểm đó, cho nên con mắt của thi thể đóng băng lập tức bắt lấy cơ hội và tự sản sinh ý thức cá nhân của mình.”
“Tôi nhớ anh từng nói anh phản kháng vận mệnh, trở thành người trông coi phong ấn, vậy anh và thi thể đóng băng có quan hệ như thế nào?”
Đại Ca thở dài, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi và thi thể hòa làm một thể, hóa thành linh hồn mới của thi thể, mà thi thể cũng chính là thân thể của tôi. Tôi dùng nó để thống trị toàn bộ thời không, cho đến khi cánh cửa thế giới triệt để mở ra, tận thế bị đánh bại thì tôi mới dừng lại.”
Thì ra là thế!
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ hồi tưởng, tâm trí vô cùng căn thẳng.
Reneedol đã sớm tính toán tất cả.
Thừa dịp Đại Ca rời khỏi, phong ấn mất đi hiệu lực, nàng ta thả ra một con mắt của thi thể đóng băng.
Thảo nào lúc đó Ác Quỷ đạo lại muốn kết liên minh với Kỷ Nguyên Hỗn Loạn!
Thần Sinh Mệnh đáng thương bị con mắt khổng lồ diệt sạch, Reneedol không hề phải bỏ ra chút công sức nào.
Quả thật, trong trận chiến giữa Hỗn Loạn và Trật Tự, cuối cùng chúng sinh giành được thắng lợi chung cuộc, thế nhưng tại một chiến trường khác, Reneedol lại chiếm được vật mình muốn.
Đây cũng là kết quả của trận chiến ấy.
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài.
Nói như vậy, kỳ thực là Reneedol nhân lúc Đại Ca vắng mặt, móc mắt Đại Ca!
Cho đến khi Đại Ca cùng mình đi về thời đại Tuyên Cổ, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện thì mới biết được rốt cuộc giữa hắn ta và Reneedol đã xảy ra chuyện gì.
“Bây giờ cuối cùng thì tôi đã hiểu, suốt thời gian mà tôi luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ái mộ, thì trong lòng nàng vẫn luôn muốn giết tôi để cướp đoạt thi thể đóng băng và thần khí vận mệnh.” Đại Ca nói.
“Mấy năm nay anh chịu khổ rồi.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Bỗng nhiên, một thẻ bài từ hư không rơi xuống, Cố Thanh Sơn đưa tay tiếp được.
Xoạt!
Thẻ bài hóa thành mảnh vụn.
Một âm thanh lạnh lẽo vô tình vang lên:
“Nhiệm vụ bắt nhân vật đặc biệt đang tiến hành.”
“Nhân vật đặc biệt gần ngươi nhất đang tiến hành chiến đấu tại thế giới tầng ngoài thứ sáu mươi bảy ở phía Đông Nam của ngươi.”
“Lập tức tiếp nhận nhiệm vụ, đi trợ giúp bắt được nhân vật này.”
“Nếu như không thể bắt được, cho phép đánh chết.”
Mảnh vụn thẻ bài hóa thành từng đường ánh sáng, bao phủ xung quanh Cố Thanh Sơn.
Trong nháy mắt, hắn biến mất khỏi thế giới hiện tại.
...
Trong một thế giới màu xanh lam.
Trên trời liên tục vang lên tiếng nổ.
Ánh sáng lóe lên.
Thân hình Cố Thanh Sơn hiện ra, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.
Chỉ thấy mấy trăm con quái vật tận thế đang vây một chàng trai Nhân tộc vào chính giữa, liên tục tiến hành công kích.
Cả người chàng trai kia toàn là máu, tay cầm một thanh kiếm, chiến đấu với quái vật không ngừng nghỉ.
Không ít quái vật bị hắn giết, liên tiếp lui về phía sau.
Một con quái vật khổng lồ nói:
“Đầu hàng đi, nếu ngươi còn tiếp tục phản kháng, thích khách tận thế chân chính sẽ xuất hiện và sẽ trực tiếp lấy đi tính mạng của ngươi.”
Chàng trai kia phụt ra một ngụm máu, cười lạnh nói: “Dù chết ta cũng sẽ không đầu hàng, chủ nhân của các ngươi cũng đừng hòng moi được chút tin tức nào từ ta.”
Trên người hắn dâng lên khí thế oanh liệt.
“Đến đây đi, cùng lắm thì ta bỏ cái mạng này, chết chung với các ngươi.”
Mắt thấy chàng trai này định ngọc đá cùng tan...
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng anh ta:
“Quạ, đầu hàng tôi.”
Chàng trai ngẩn người.
Chỉ thấy một bóng đen hối hả bay đến, trong tay nắm một thanh đao xương trắng bệch.
“Cậu...”
“Là tôi.”
Bóng đen lướt qua lớp lớp quái vật, vung đao xương lên, quát: “Chết hay đầu hàng?”
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu hiên ngang nói: “Đương nhiên là đầu hàng.”
Hai tay hai chân của Quạ lập tức bị đeo xiềng xích.
Trên xiềng xích trải đầy hoa văn hình thù kỳ quái, tản ra ánh sáng lờ mờ hắc ám.
“Này, lúc nào có thể tháo mấy thứ này?” Quạ truyền âm hỏi.
Ngay khi Cố Thanh Sơn vừa nhìn về phía mình, anh ta lập tức làm ra vẻ đau đớn kiệt sức.
“Bớt lại đi, muốn lừa gạt bọn chúng thì không thể khinh thường một chút nào, anh nhịn một chút.” Cố Thanh Sơn không hề bị lay động.
Hắn nắm lấy cổ Quạ, ngay trước mặt đông đảo quái vật tận thế, nói rằng: “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ truy bắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận