Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1749. Cung Quảng Hàn!


Đánh dấu
Xà Vương Hỗn Loạn giãy giụa, âm thanh của nó cũng không lấy lại được sự nhu hòa của trước đây, ngược lại mang theo một cảm giác hung ác liều mạng:
“Ác quỷ, lẽ nào ngươi định kéo ta cùng nhau hủy diệt!”
Quỷ Đỏ lắc đầu nói: “Ta không giết chết được ngươi, ta chỉ có thể tạm thời phong ấn ngươi một thời gian.”
Lão đưa tay bấm một bí quyết.
Thái Âm thần kỹ, Cung Quảng Hàn!
Sương mù tiêu tan, ánh trăng soi chiếu ngàn dặm non sông.
Những nơi ánh trăng đi qua, không khí lạnh lẽo thấu xương bao phủ khắp sa mạc, toàn bộ thế giới hoàn toàn biến mất, một cung điện hùng vĩ rường cột chạm trổ đột ngột từ dưới đất mọc lên, trong cung điện có từng bóng người tùy ý đi lại, thần tiên lúc ẩn lúc hiện từ trên trời giáng xuống, vô số đóa hoa kỳ dị rơi xuống khắp bầu trời.
Bốn thánh thú vốn dĩ vây quanh Cố Thanh Sơn đồng thời mở mắt, thân thể phấn chấn tỉnh táo.
Từng lớp đá cổ xưa từ trên người chúng rơi xuống...
Dưới ánh trăng, chúng nó xông lên bầu trời, vây chặt Xà Vương Hỗn Loạn.
Quỷ Đỏ bấm quyết thêm một lần nữa, quát lên:
“Đoạt!”
Trong nháy mắt, tất cả biến mất.
Sa mạc vẫn là sa mạc, ánh trăng trên bầu trời, thánh thú, Xà Vương Hỗn Loạn, cung điện trên mặt đất, đài ngọc, quảng trường, rừng cây đều biến mất.
Quỷ Đỏ nói: “Ta phong ấn nó ở thế giới kia, có thể giam nó lại chừng một năm.”
“Một năm? Cũng không dễ gì, vất vả rồi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Trả máu lại cho ta, sau đó chúng ta từ biệt, tốt nhất là không bao giờ gặp lại.”
Nếu đôi bên không thể ra tay với đối phương, Quỷ Đỏ cũng không bao giờ muốn nhìn thấy Cố Thanh Sơn, lại càng không muốn ở lại thêm một phút nào nữa. Lão lập tức lên tiếng thúc giục.
Cố Thanh Sơn giơ tay lên.
Máu tiên nhân bay qua, trở về trong thi thể tiên nhân.
“Cáo từ.” Quỷ Đỏ lạnh lùng nói.
Lão đang muốn rời đi, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lên tiếng: “Nể tình ngươi, ta cho ngươi một lời khuyên.”
Thân hình Quỷ Đỏ khựng lại.
Có lời thề Thiên Đạo, mình có thể rời đi bất cứ lúc nào, đối phương cũng không có cách nào ra tay với mình.
Nghe xong câu nói sau cùng của đối phương thực ra cũng không có gì đáng ngại.
Bất kể là nói thật hay nói dối, tóm lại đều là tin tức.
“Ngươi nói đi.” Quỷ Đỏ lên tiếng.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Ngươi không rời đi được đâu. Bên ngoài thế giới này không có gì hết, chỉ có ta mới biết được cách rời đi.”
“Nực cười, đây chỉ là thế giới được dung hợp lại từ ba thế giới ban đầu, tạm thời bị cách ly, sao ta lại không rời đi được? Ngươi đừng hòng lừa ta!” Quỷ Đỏ châm chọc.
Cố Thanh Sơn chỉ cười, không lên tiếng.
Quỷ Đỏ châm chọc thì châm chọc, nhưng vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Chúng ta hãy lội ngược về lại nơi bắt nguồn đi... Thực ra ta cũng không phải người của thế giới này.” Cố Thanh Sơn nói.
Quỷ Đỏ có thêm một cái nhìn mới về Cố Thanh Sơn, dò xét hỏi: “Cát Thực Linh Luân Hồi của ngươi từ đâu mà có?”
Chính là vấn đề này.
Cố Thanh Sơn cũng rất muốn làm rõ ràng, khí linh ác quỷ trong ngôi mộ của Hang Sâu Vạn Thú rốt cuộc là cái gì.
Nhưng hắn không thể hỏi thẳng được.
Hiện tại đôi bên đang thăm dò lẫn nhau.
“Tại sao ngươi không hỏi ta đến từ thế giới nào mà lại muốn hỏi về Cát Thực Linh Luân Hồi?” Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt hứng thú.
“Thế giới? Thế giới cũng không có ý nghĩa gì... Thế giới song song là một loạt ảo ảnh chồng chất lên nhau trong vận mệnh mà thôi, nó che mắt khiến cho không một ai có thể tìm được hết thảy chân tướng... Nói thẳng, ta cũng không biết mình là tồn tại chân thực hay chỉ là một ảo ảnh.” Quỷ Đỏ lắc đầu nói.
Cố Thanh Sơn nhìn Quỷ Đỏ.
Diện chú của Quỷ Đỏ đã bị vỡ tan tành, lúc này trên mặt lão toát ra sự hoang mang và mất mát.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nhìn thấy lão có vẻ mặt như thế.
Cố Thanh Sơn kìm chế mạch suy nghĩ đang cuộn trào của mình, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi không hỏi lai lịch của ta, là bởi vì không gian là giả, nhưng cát trong tay ta lại là thật, đúng không?”
“Đúng, ngươi làm sao có được nắm cát này?” Quỷ Đỏ hỏi.
Cố Thanh Sơn cất nắm cát đi.
Hắn cũng không trả lời câu hỏi ngay lập tức, mà lại nhìn Quỷ Đỏ thêm lần nữa.
“Sao vậy?” Quỷ Đỏ không hiểu mô tê gì.
Cố Thanh Sơn lại bắt lấy thời gian này, nhanh chóng suy nghĩ.
Quỷ Đỏ nói thế giới song song là ảo ảnh chồng chất của vận mệnh, điều này tương đương với câu “thế giới song song là một thủ thuật che mắt” mà con cua đầy gai nhọn màu đen từng nói.
Rốt cuộc là để che giấu cái gì mới phải xuất hiện nhiều thế giới song song như vậy?
Là ai sáng lập ra nhiều thế giới song song đến thế?
Cố Thanh Sơn lặng lẽ lắc đầu.
Đối với mình, chuyện này quá xa vời.
“Nắm cát Thực Linh Luân Hồi này của ta vốn là lấy được từ thế giới Ác Quỷ, điều này hẳn là ngươi biết rõ.” Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói.
Quỷ Đỏ nói: “Đây là bảo vật của Lục Đạo, ngươi không thể nào trộm ra được... Ta vẫn không thể tin rằng ngươi có thể lén lấy nó đi.”
“Nhìn kết cục của Xà Vương Hỗn Loạn đi. Nó cũng là đối thủ mà ta không cách nào đánh bại, nhưng cuối cùng nó vẫn bị phong ấn như ta mong muốn.” Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Quỷ Đỏ đăm chiêu suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Ta vốn muốn đi đến những thế giới khác tìm kiếm món bảo vật này, nhưng đi khắp vô số thế giới cũng chưa từng thấy vật nào tương đồng, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài toàn lực ứng phó, lấy trộm từ thế giới các ngươi.”
Quỷ Đỏ thở dài, không nhịn được nói: “Đương nhiên, trong dòng chảy hư không hỗn loạn chỉ có một nắm cát Luân Hồi Thực Linh... Ý chí của Lục Đạo cảm thấy vật này quá ác độc nên mới không cho phép xuất hiện nắm cát thứ hai giống như vậy.”
Mạch suy nghĩ của Cố Thanh Sơn chợt chuyển.
Thành công.
Đây vốn là vật của thế giới Ác Quỷ chứ không phải đến từ ngôi mộ của Hang Sâu Vạn Thú, cũng không phải kiếm linh của Định Giới thần kiếm trong ngôi mộ!
Nói cách khác, kiếm linh ác quỷ kia đến từ thế giới Ác Quỷ!
Điều này giải thích nguyên nhân vì sao nó lại có nắm cát này.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tại sao kiếm linh ác quỷ lại cho mình nắm cát này?
Sao nó không để tự mình dùng?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chợt nghe Quỷ Đỏ thở dài, nói:
“Rod, thực lực của ngươi rất yếu, nhưng năng lực của ngươi đúng là hiếm thấy.”
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Quỷ Đỏ nghi hoặc: “Ta nghĩ mãi không thông, rõ ràng ngươi đã lấy được lòng tin của Xà Vương Hỗn Loạn, sao còn muốn trở mặt thành thù với nó?”
“Thế sao ta lại không thể trở mặt?” Cố Thanh Sơn cười hỏi lại.
Quỷ Đỏ nói: “Nó là tồn tại đứng đầu trong dòng chảy hư không hỗn loạn, ta dốc hết sức cũng không giết được nó... Ngươi đắc tội nó, sớm muộn gì cũng bị nó tìm ra, rồi giết chết.”
Cố Thanh Sơn im lặng một lát, nói: “Đây là tranh giành lòng tin.”
“Lẽ nào ngươi là Người chờ đợi của trận doanh Trật Tự?” Quỷ Đỏ thăm dò hỏi.
“Cũng không phải, ta là người tu hành, nhưng là đại diện cho bọn họ.” Cố Thanh Sơn nói.
Quỷ Đỏ không ngờ hắn trả lời một cách thẳng thắn như vậy, không khỏi giật mình.
Lời này có thể tin hay không?
Cố Thanh Sơn thấy biểu cảm của lão, thản nhiên nói: “Chúng ta có lời thề Thiên Đạo làm chứng, đôi bên không thể làm hại đối phương, cho nên ta không cần phải lừa ngươi.”
Quỷ Đỏ trầm ngâm nói: “Nói cũng đúng, nhưng thực lực của ngươi thật sự quá...”
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra trường cung màu xanh từ trong hư không, nắm trong tay.
“Hồn khí cấp mộng cảnh của phe Hỗn Loạn...” Quỷ Đỏ hít một hơi, suy đoán: “Ngươi giết Người chờ đợi của trận doanh Hỗn Loạn, bản thân cũng bị thương, thực lực bị hao tổn rất lớn?”
“Cũng gần như vậy, ta mới giết một tên bên trận doanh Hỗn Loạn cách đây không lâu... Tên kia đã mất một thời gian dài để bố trí một kế hoạch, suýt chút nữa qua mắt được chúng ta, triệt để hủy diệt Trật Tự.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Quỷ Đỏ cúi đầu nhìn lá bùa giấu trong tay áo.
Lá bùa không có bất cứ động tĩnh gì.
Từng câu từng chữ đối phương nói đều là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận