Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1997. Bắt Đầu Tế Vũ Tử Đấu!


Đánh dấu
Trong đại điện yên lặng như tờ, bầu không khí dần dần rơi vào tuyệt vọng ảm đạm.
Bỗng nhiên có người bẩm báo: “Thương Quỷ Chủ tới.”
Một giây kế tiếp, thân hình Thương Vô Chương lóe lên, xuất hiện trong đại điện.
Mọi người nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy hắn cười, hướng về mọi người hành lễ.
“Gặp qua Nữ Đế.”
“Gặp qua các vị Quỷ Chủ, thiên sứ.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng nhạc từ sau lưng hắn vang lên.
“Bùng chát chát!”
“Bùng chát chát!”
“Bùng chát chát chát chát!”
Rất nhiều tiết tấu âm luật vang lên một lần rồi biến mất
Đại điện lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Reneedol: “...”
Ba vị Quỷ Chủ: “...”
Lâm: “...”
Cố Thanh Sơn cứng đờ tại chỗ, trong lòng rối bời.
Ta chỉ tiến đến chào hỏi, chuẩn bị thành thật đàng hoàng đứng sang một bên, không nói nửa lời. Vậy làm sao lại đột nhiên xuất hiện một đoạn nhạc nền thế này?
Quan trọng là ngươi cho ta một đoạn múa cũng được, bây giờ bọn họ đều ở đây, ta trực tiếp giết chết bọn họ thôi.
Nhưng ngươi cho ta một đoạn nhạc nền là thế nào?
Hắn nhìn về phía mọi người, chỉ thấy ai nấy đều đang nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu mô tê gì.
Quỷ Chủ Cự Thân quát lên: “Nghiệt tử, ngươi vừa làm cái trò gì?”
Ông ta là phụ thân của Thương Vô Chương.
Năm đó Thương Vô Chương bị Cố Thanh Sơn giết chết, là ông ta ra sức thỉnh cầu Bách Oán thi triển tiên thuật làm cho Thương Vô Chương sống lại.
Cố Thanh Sơn vừa nghe xong lời này, nhận ra là đang cho mình cơ hội giải thích, áy náy nói. “Xin lỗi xin lỗi, gần đây ta đang nghiên cứu âm nhạc hệ thần bí, chờ sau khi đại chiến lần này kết thúc sẽ đặc biệt dâng hiến cho mọi người nghe một chút.”
Hắn lén nhìn Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy trên giao diện hiện ra dòng chữ nhỏ nhấp nháy từ lâu:
[Tế Vũ Tử Đấu căn cứ theo phong cách cá nhân của ngài đang khởi động.]
[Bước đầu tiên: Nhạc nền.]
[Đang xác định phong cách cá nhân.]
[Ngài thu được âm nhạc lên sân khấu của Tế Vũ Tử Đấu, nội dung cụ thể đang trong quá trình bố trí.]
[Chú ý, ngài không thể nào khống chế bài nhạc này.]
[Nó sẽ cảm thụ mị lực cá nhân của ngài, từ từ hình thành âm nhạc riêng biệt tuyệt đối thích hợp với ngài.]
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt, thầm hỏi: “Phong cách cá nhân của ta là ‘bùng chát chát’?”
[Còn đang bố trí, bài múa này sẽ tiến hành thử nghiệm nhiều thể loại mới có thể xác định âm nhạc lên sân khấu của ngài.]
[Mặt khác, căn cứ vào kết quả kiểm tra của bổn giao diện, hiện đã phát hiện xu hướng tương quan, thu hoạch thông tin về hướng đi thích hợp, ngài cần lập tức trả mười nghìn điểm hồn lực trước.]
“Trả.” Cố Thanh Sơn cắn răng nói.
Mười nghìn hồn lực bị khấu trừ.
Giao diện Chiến Thần nghiêm nghị nói: [Thật ra xem xét từ thân phận cá nhân, lấy thân phận đại sư nấu nướng siêu phàm thoát tục, địa vị Quỷ Vương thế giới Hoàng Tuyền, thân phận truyền thừa mới của bước nhảy Kỳ Quỷ, nhà biểu diễn nghệ thuật Đức Nghệ Song Hinh, người khai sáng kỷ nguyên của nhóm Trật Tự, người băng thanh ngọc khiết giữa bụi hoa, cộng thêm kinh nghiệm thân kinh bách chiến của ngươi, thánh tựu ngăn cơn sóng dữ, công đức cứu vớt vô số thế giới, âm nhạc lên sân khấu của ngài tuyệt đối không chỉ có cái âm thanh bùng chát chát buồn cười này.]
“Cho nên?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giao diện Chiến Thần nói: [Ngoại trừ ‘bùng chát chát’, còn có “Chuyển động cực kỳ xấu hổ”.]
Cố Thanh Sơn thất vọng cúi đầu.
Bây giờ còn có thể nói gì?
Trước mắt bao người, hắn chỉ có thể duy trì vẻ bình tĩnh, lần nữa ngẩng đầu, hướng về phía mọi người áy náy ôm quyền.
Reneedol phiền muộn trong lòng, lười hỏi nhiều, chỉ nói: “Hiện tại đã nghĩ đến chuyện âm nhạc chúc mừng thắng lợi sau này thì còn hơi sớm, lúc này chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó con mắt kia.”
“Rõ.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Lâm đứng một bên, lén nhìn hắn, trong lòng có tâm trạng giống như sông cuộn biển gầm.
Reneedol và các ác quỷ chưa từng gặp loại phong cách này, không thể nào hiểu chuyện liên quan, rất bình thường.
Thế nhưng, thời điểm Lâm từ thời đại viễn cổ trở về đã từng bị loại âm nhạc này cắt thành mảnh nhỏ.
Cô cũng từng thấy điệu múa của Cố Thanh Sơn tại nghi thức phong chức Bá Tước của Vương quốc Chim Kinh Cức.
Phong cách âm nhạc này khiến cho cô khắc sâu ấn tượng.
Truy tìm nguồn gốc căn nguyên, kỳ thực bài tế vũ này là chí bảo mà đệ nhất cường giả cực cổ vô tình lấy được.
Lâm là nhân tộc cực cổ, đương nhiên vô cùng hiểu rõ cái này!
Trong lòng nàng hồi tưởng tiếng nhạc vừa rồi lại mấy lần, cuối cùng tìm được loại cảm giác quen thuộc này.
Không sai!
Sẽ không sai!
Đây chắc chắn là cùng một mạch với bài múa mà lão già kia truyền thừa.
Thế nhưng Thương Vô Chương...
Không đúng, lão già chỉ có một truyền nhân là Cố Thanh Sơn, tên mặt trắng Thương Vô Chương này làm sao có thể nhận được loại vũ đạo này?
Giờ khắc này, vô số suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Lâm.
Hồi tưởng lại vừa nãy ở ngoài đại điện, Thương Vô Chương dám đùa giỡn mình trước mặt mọi người.
Lẽ nào...
Lâm siết chặt nắm đấm, chỉ gận không thể lập tức đi tới hỏi cho rõ ràng.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Cô nhìn xung quanh.
Chỉ thấy mọi người đang nhìn những bảo vật này, hoặc là nhìn Thương Vô Chương lắc đầu thở dài, lộ ra vẻ khinh thường.
Lâm khẽ cắn môi, vẫn không kìm chế được, lặng lẽ truyền âm cho Thương Vô Chương.
“Ừm?”
Một tiếng “ừm” này bao hàm ý nghĩ phong phú, người biết đương nhiên hiểu, nhưng nếu thật sự là Thương Vô Chương thì chỉ biết khó hiểu với tiếng “ừm” này.
Một tiếng truyền đi, Cố Thanh Sơn cũng hết cách.
Nếu như Lâm không biết chuyện thì che giấu một chút cũng không có gì, dù sao tình thế nguy cấp, cường địch bên cạnh, thế nào cũng phải tiếp tục.
Nhưng nếu Lâm đã lên tiếng hỏi mà mình còn lửa gạt cô.
Vậy...
Hậu quả...
Cố Thanh Sơn không thể làm gì hơn là bất chấp khó khăn, mặt không đổi sắc đáp lại cô.
“Ừm.”
Lâm yên lặng nghe xong tiếng đáp này, đôi mắt đẹp từ từ híp lại.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Lúc đầu hắn còn định giấu diếm một khoảng thời gian nữa.
Dù sao Lâm rất thẳng tính, đôi lúc không hiểu cách che giấu tâm trạng trong lòng.
Nếu như để cho nàng biết thân phận thật của mình thì đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt.
Cử chỉ và lời nói của nàng rất có thể có sự thay đổi.
Chuyện này chắc chắn sẽ làm cho người khác sinh nghi.
Chính mình lo lắng điều này nên mới không nói cho nàng biết sự thật.
Thế nhưng sau khi những tiếng âm nhạc kia vang lên, thì nàng đã nhận ra thân phận của mình.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, hỏi: "Đại Ca, thực lực hiện tại của Lâm là như nào?"
Giọng nói của Đại Ca vang lên trong ý thức của Cố Thanh Sơn: "Thể Vực Sâu thiên sứ mười hai cánh hiện tại của Lâm là do ta dùng toàn lực mới chế tạo thành, nó là thể Vực Sâu mạnh nhất mà ta từng chế tạo."
"Còn mạnh hơn cả Chức Mệnh giả khi trước sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mạnh hơn nhiều, dù sao Lâm cũng là người dẫn đầu chui vào thế giới Ác Quỷ, ta dùng lực lượng của tóc Thi thể đóng băng, thậm chí còn rút ra rất nhiều lực lượng của Con mắt khổng lồ, mới hoàn thành thể Vực Sâu này." Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn yên tâm.
Như vậy, ít nhất thì Lâm cũng có thực lực tự vệ.
Thế nhưng từ khi Lâm trả lời một câu "ừ" xong, thì lại không truyền âm với mình nữa.
Nếu như nàng giận dỗi...
Cố Thanh Sơn không sợ gì cả ngoại trừ việc sợ nàng muốn đánh mình một trận.
Hiện tại nàng trở nên mạnh hơn, thật sự khó chống lại mà.
Nhớ lại lúc chiến đấu cùng Lâm tại sao Song Tử, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy da mặt hơi ngứa.
Vậy thì...
"Lâm, xin lỗi!" Hắn truyền âm nói.
Không có trả lời.
Hắn tiếp tục truyền âm: "Thực ra ta đã muốn nói cho cô từ trước, thế nhưng vừa rồi quá nhiều người, ta sợ cô không phản ứng kịp."
Lần này thì được trả lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận