Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1650. Thức Tỉnh Thuật Pháp Thế Giới


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nghe xong lời giới thiệu thì trong lòng cũng đã tính toán xong. Hắn liền chỉ vào bộ áo giáp kim loại, nói: “Ta muốn bộ Ngự Long Trọng Giáp này.”
“À, thì ra là một người có lòng tin với sức mạnh của mình, được rồi, ngươi có thể thử xem.”
Lão già lưng còng đưa tay điểm một cái, bộ áo giáp kim loại màu đen kia liền rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cộp!
Áo giáp chạm đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Cố Thanh Sơn thậm chí còn cảm thấy mặt đất hơi rung lên một chút.

Công hội Thích Khách.
Trên sân thượng.
Lão già với bộ tóc trắng chải ngược ra sau đang đút đồ ăn cho con quạ đen trên bả vai.
Bỗng nhiên, bốn bóng đen hiện ra ở một nơi không xa phía sau lưng lão.
Lão già không quay đầu lại, chỉ hỏi:
“ ‘Ma Vương Nỗi Sợ’ mới tới hôm nay hiện đang làm gì?”
Một bóng đen nói: “Hắn chọn một nhiệm vụ cấp ba, sgiờ thì đang chọn áo giáp.”
Lão già lẩm bẩm: “Rất nhiệt tình, chẳng lẽ là muốn thăng chức nhanh một chút?”
Một bóng đen khác không nhịn được nói: “Hội trưởng đại nhân, chúng ta có nhiều thích khách cấp ‘Vô Sách’ và ‘Vô Sinh’như vậy, vì sao ngài lại phải quan tâm một người mới?”
Lão già cười ha hả: “Ta phát hiện dạo này mình nhàn quá, từ giờ trở đi, ta sẽ chú ý nhiều hơn tới mỗi một thích khách cấp ‘Phong Ấn’ mới gia nhập, các ngươi không cần ngạc nhiên.”
Bốn gã thích khách lúc này mới yên tâm.
“Được rồi, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng!”
Bốn gã thích khách biến mất khỏi sân thượng.
Bọn họ đi rồi, ánh mắt lão già bỗng trở nên sắc bén.
“Rốt cuộc là ai, ngay cả năng lực của ta cũng không cách nào tra xét ra thân phận thật của hắn...”
Lão lẩm bẩm, đưa tay vuốt ve quạ đen.
Quạ đen đột nhiên mở miệng nói: “Ta chỉ có thể nhìn thấy một cuốn da dê, trên đó viết đầy tên của những người giữ bí mật.”
“Có thể thấy rõ không?” Lão già hỏi.
“Căn bản không thể... Ngay cả chủ nhân hư không như ngài cũng không tra ra thân phận của hắn, khắp thế gian càng không một ai có thể thấy rõ những cái tên ấy.” Quạ đen nói.
Lão già trầm tư một hồi, lẩm bẩm: “Nếu hắn chịu cống hiến sức lực cho Công hội Thích Khách, vậy chứng tỏ ít ra hắn đứng về phe chúng ta...”
Quạ đen nói tiếp: “Chỉ cần đứng về phe chúng ra thì cứ tùy ý hắn đi. Không cần phải thân thiết với hắn quá, cũng không cần phải đối đãi đặc biệt, mất công hắn cho rằng chúng ta biết cái gì lại sinh ra hiềm khích.”
“Ta đồng ý với cách nhìn của ngươi.” Lão già nói.
Cùng thời khắc đó.
Bên kia.
Phòng lưu trữ Công hội Thích Khách.
Cố Thanh Sơn, Cầm, lão già lưng còng cùng nhau nhìn bộ chiến giáp đen sì trước mắt.
Nó cực kỳ nặng, chỉ mới đặt xuống đất thôi mà cả bộ giáp đã hơi bị lún xuống một chút.
“Ngươi thử xem, nếu cảm thấy mặc nó quá nặng thì có thể đổi sang thứ khác.”
Cầm nói với vẻ không chắc chắn.
Cố Thanh Sơn đưa tay vỗ nhẹ lên Ngự Long Trọng Giáp.
Cộp!
Tiếng động trầm đục vang lên.
Cả bộ khôi giáp lập tức tản ra, hóa thành hơn mười bộ phận xoay tròn xung quanh Cố Thanh Sơn.
Sau chừng một hơi thở, cả bộ khôi giáp đã được mặc vào xong xuôi.
Cố Thanh Sơn đeo mặt nạ lên.
Hắn đi tới đi lui vài bước, rút kiếm vung lên một cách tùy ý, nhìn qua gần như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Mà ở dưới chân hắn, sàn nhà bị giẫm lên tạo thành những dấu chân thật sâu.
“Đó là trước đó ta đã thi triển thuật pháp chịu trọng lực rồi đấy... Thật khiến người ta đau đầu quá mà.” Lão già lưng còng nhìn sàn nhà, nhỏ giọng thì thầm.
Cố Thanh Sơn đứng lại.
Chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Long Kỵ Trọng Giáp, giáp toàn thân.]
[Kháng ma, kháng nguyên tố, kháng lời nguyền, cực kỳ kiên cố.]
[Giải thích: Đây là áo giáp tinh phẩm của Công hội Thích Khách, hao phí lượng lớn kim loại quý hiếm, có thể chống lại tất cả thuật pháp và công kích vật lý.]
Là một kiếm tu, Cố Thanh Sơn chỉ yêu cầu áo giáp có thể phòng ngự.
Về chuyện giết địch, tự hắn có thể làm được.
Trên thực tế, hắn đã dùng sức mạnh Quất Hoàng để hấp thụ triệt để sức mạnh của ba con rồng. Không nói chuyện khác, chỉ riêng thân thể đã sớm không phải thứ mà tồn tại tầm thường có thể so sánh.
Hắn vẫn luôn kiên trì tu luyện võ kinh được truyền thụ, việc làm chủ kinh mạch, cơ bắp và xương cốt trong cơ thể đã đạt đến mức hoàn hảo.
Ngự Long Trọng Giáp có lực phòng ngự xuất sắc nhất trong bốn bộ áo giáp, như vậy là được rồi.
Về phần trọng lượng gì đó, trước mặt sức mạnh Long tộc, hoàn toàn không đáng là gì.
Cố Thanh Sơn hài lòng nói: “Ta muốn bộ áo giáp toàn thân này.”
Bỗng nhiên hắn chỉ cảm thấy mắt trái ngứa lên lần nữa.
Lại thêm một dòng chữ nhỏ xuất hiện:
[Bởi nguyên lực của thế giới đầy đủ, thuật pháp thế giới hạng thứ nhất của ngài đã hoàn thành.]
[Xin hãy giao ra nguyên lực linh hồn nhất định để có thể hoàn toàn kích hoạt thuật pháp.]
Cố Thanh Sơn lập tức mất bình tĩnh.
“Ngươi không xem những vật khác sao?” Cầm hỏi.
“À, không cần, ta muốn về phòng nghỉ một lát.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, đến đây ký một chữ. Trước khi ra ngoài thì đến chỗ ta nhận huy hiệu của ngươi... nó sẽ được chế tạo nhanh thôi.” Cầm dặn dò.
“Ừ.”
Cố Thanh Sơn nhanh chóng ký tên.
Hắn cố giả vờ trấn định, sau đó đi thẳng một mạch trở lại khu nghỉ ngơi của thích khách, dùng chìa khóa bằng đồng mở phòng nghỉ số 21.
Hắn trở lại hòn đảo thuộc về mình.
“Cần bao nhiêu hồn lực?” Hắn hỏi.
Giao diện Chiến Thần nói: [Hạng mục thuật pháp thế giới đã chuẩn bị sẵn sàng, xin hãy trả mười nghìn hồn lực để kích hoạt nó.]
Nói xong, nó lặng lẽ trừ đi một nghìn điểm hồn lực.
“Ta trả.” Cố Thanh Sơn nói.
Lập tức, liên tục có dòng chữ nhỏ mới hiện lên:
[Trong con mắt trái của ngài, ngài đã sử dụng pháp tắc của thế giới tầng trong, sức mạnh hỗn độn, địa thủy hỏa phong, thuật pháp kiếm đồng, và nguyên lực thế giới song song, để hình thành hai loại năng lực.]
[Thế nhưng trong tế vũ, các thế giới quá khứ dung hợp lại đã triệt để thôn phệ hai loại năng lực này.]
[Lúc này, thuật pháp thế giới mới đã có được hình thức ban đầu, hiển hóa thành Đồng thuật Huyền Bí: Sương Mù Giáng Lâm.]
[Sương Mù Giáng Lâm: Khi ngài phát động Đồng thuật này, ngài sẽ tạm dừng lại một thời gian ngắn trong thế giới trong con mắt của ngài, sau đó lập tức bị truyền tống đến nơi khác.]
[Chú ý: Ngài nhiều nhất chỉ có thể tiến hành truyền tống giữa hai thế giới, đồng thời địa điểm truyền tống phải là nơi ngài đã từng ở lại.]
Cố Thanh Sơn nhìn dòng chữ nhỏ, sững sờ mất một lúc.
Năng lực này...
Hình như rất là phi phàm...
Hắn yên lặng suy nghĩ một hồi rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ, ra bên ngoài Công hội Thích Khách.
Lúc đi qua đại sảnh, hắn đi tới trước quầy xử lý công vụ, lên tiếng chào hỏi Cầm: “Ta chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.”
“Này, huy hiệu mới của ngươi cuối cùng cũng xong rồi... Ta sẽ cùng ngươi đi chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên.”
Nàng đưa một huy hiệu màu tím cho Cố Thanh Sơn.
Trên huy hiệu này khắc một thanh đao và một thanh kiếm, hai thanh vũ khí đan cài vào nhau, hình thành biểu tượng của Công hội Thích Khách.
“Làm phiền.” Cố Thanh Sơn gật đầu, tiếp nhận huy hiệu.
Cầm lập tức dẫn hắn đi qua từng tầng chướng ngại và tòa nhà, đi lên sân thượng phát động nhiệm vụ.
Đã có bảy tám nhân viên bắt đầu bận rộn công việc.
Bọn họ vây quanh một cánh cửa truyền tống, bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Cầm cất cao giọng nói: “Nhiệm vụ thứ 692 của năm nay, bấp bậc ba, bắt đầu chuẩn bị phát động.”
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Một gã nhân viên công tác đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nói nhanh rằng: “Một tiếng rưỡi trước, mục tiêu xuất hiện ở bữa tiệc của các quý tộc đế quốc Khư Chi, lúc này vừa mới rời đi, phi thuyền của y đang trở về địa điểm xuất phát.”
“Tình hình trước mắt hoàn toàn thích hợp để ám sát.”
“Chúng ta đã tính ra địa điểm tốt nhất để ám sát, đang chuẩn bị thuật pháp truyền tống đến không gian tương ứng.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cho ta xem chi tiết về tình hình của mục tiêu.”
“Được.”
Nhân viên công tác nói xong, đưa tay ấn nhẹ vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận