Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2210. Thức tỉnh (1)


Đánh dấu
Chương 2210: Thức tỉnh (1)

Nhân gian.

Từng trận gió lớn thê lương thổi qua.

Thiên địa hoàn toàn mờ mịt, mưa như trút nước.

Tầng mây xám xịt đã bao trùm cả bầu trời, ngẫu nhiên có thể trông thấy ánh điện quang không ngừng thoáng hiện trong các tầng mây.

Thế giới bị chiếu sáng một cách đứt quãng.

Một thời gian sau đó.

Một ánh sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào giữa quần sơn.

Trong khe núi bỗng nhiên có ánh lửa cháy bừng lên.

Thế lửa lan tràn, đầy khắp núi đồi, dần dần tạo thành xu thế cháy lan ra đồng cỏ, ngay cả mưa gió cũng không thể dập tắt được nó.

Oanh!

Tiếng sấm đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng phía sau tầng mây.

Núi rừng mưa gió, Lôi Hỏa khuấy động.

Vạn vật ảm đạm.

Sâu trong khung trời bỗng nhiên xuất hiện một chấm đen nhỏ.

—— đó là một người.

Người kia vừa xuất hiện thù lập tức xuyên thấu qua tầng mây đen dày đặc, bay xuống hướng dưới mặt đất.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, trên người mặc một bộ chiến giáp màu trắng khảm dây hồng.

Chiến giáp đã triệt để vỡ vụn, chỉ còn vài miếng giáp treo trên người hắn, sau đó cũng dần bị thổi bay trong cơn gió lớn đang giận dữ gào rít.

Có vẻ người kia đã hôn mê, không hề hay biết những chuyện đang xảy ra quanh người

Trong mưa gió.



Tốc độ hắn rơi xuống càng lúc càng nhanh ——

Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ trực tiếp đụng vào mặt đất.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thời gian không ngừng trôi qua, người đàn ông nọ vẫn không nhúc nhích.

Lại thấy một ánh sáng vàng kim nhàn nhạt hiện lên quanh người hắn, ngưng tụ thành một đồng tiền kim sắc.

Leng keng ——

Đồng tiền bay dạo quanh người đàn ông nọ một vòng, phát ra một tiếng kêu to, sau đó thì biến đi không thấy đâu.

Rơi xuống.

Rơi xuống.

Tiếp tục rơi xuống.

Giữa rừng núi bỗng xuất hiện một đám chim bay, chúng bị ngọn núi lửa không ngừng phun trào kinh động.

Đám chim với bản năng sợ lửa tất nhiên sẽ uỵch uỵch phóng lên tận trời, muốn rời xa nguồn cháy, ai ngờ bọn chúng vừa bay lên mây xanh, đã có một tia sét giáng ngay vào vị trí cách chúng không xa.

Oanh!

Tiếng sấm vang lên theo sau.

Bầy chim càng hoảng sợ, toàn lực bay nháo nhào về một hướng, rồi đụng phải người đàn ông đang rơi xuống ở bên đó.

Trên thân những con chim này lóe ra quầng sáng hơi yếu, thế nhưng chúng không bị người đàn ông kia đâm chết, chỉ bị rối loạn trận hình, chúng lập tức đổi phương hướng, bay ra xa khỏi đó.

Người nọ cũng thoáng thay đổi hướng rơi.

Đột nhiên có một cơn gió lớn thổi tới, bọc lấy hắn, kéo hắn rơi xuống phía dưới.

Sự thay đổi rất nhỏ này đã trực tiếp chuyển đổi vị trí rơi của hắn, đó là từ một mảnh đá cứng đổi thành bên bờ sông lớn ven rừng núi.

Sa sa sa sa sa sa!

Nước mưa va chạm mặt đất và mặt sông, kết hợp với tiếng gió rít, đã át đi tất cả mọi tiếng vang.

Trên con sông lớn bùng lên một vùng bọt nước tĩnh lặng.

Người đàn ông nọ chìm vào làn nước, xu thế chìm xuống lập tức dịu đi, cũng nhanh chóng đụng phải một con cá lớn dài hơn năm thước.

Con cá vốn đang chơi đùa trong nước, không ngờ đột nhiên bị một nhân loại đập trúng, trong lúc kinh hoảng nó liên tục vung đuôi nện lên người kia, sau đó trốn đi mất tăm.

Bị con cá lớn này đập cho mấy cái, người nọ bắt đầu nổi lên.

Trong dòng nước chảy xiết, đúng lúc có một nhánh cây bị đốt đứt lìa xuôi dòng trôi qua.

Hai tay người đàn ông nọ bị nhánh cây móc trúng, thân thể theo nhánh cây nọ cứ quay vòng một vòng, cuối cùng nằm ngay trên nó, sau đó trôi xuôi dòng sông.

Nước sông cuồn cuộn, mưa to u ám.

Sắc trời dần dần tối xuống.

Thủy triều tăng vọt hình thành dòng nước xiết, bọc lấy nhánh cây mà trôi nổi một mạch.

Một lúc sau, dưới làn nước hiện ra một cái bóng đen dài gần mười mét, nhanh chóng đuổi theo hướng nhánh cây kia.

Nhưng mà nó còn chưa kịp săn mồi, trong làn nước càng sâu xuất hiện một hình bóng dữ tợn khác dài mấy chục mét.

Hai cái bóng đen cảnh giác lẫn nhau dưới con sông, rồi nhanh chóng đánh nhau.

Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sông.

Nhánh cây tiếp tục trơi bồng bềnh về phương xa.

Đêm tối đã qua.

Mưa vẫn cứ rơi, không có chút nào dấu hiệu ngừng lại.

Trên bầu trời xám xịt xuất hiện một con chim khổng lồ.

Con chim ấy nhanh chóng phát hiện nhánh cây trong con sông và cả người đang hôn mê nằm vắt trên nhánh cây nọ.

—         Qủa là một  bữa sáng ngon lành.

Con chim khổng lồ phấn chấn tinh thần, vỗ cánh hai lần, nó muốn đáp xuống.

Oanh!

Thiên Lôi cuồn cuộn.

Đúng lúc đó, liên tục mấy lằn sét xẹt qua bầu trời, đồng thời đánh trúng con chim nọ.

Con chim gào thét một tiếng, thất tha thất thểu bay về một hướng khác, nó nhanh chóng mất đi sự sống rồi rơi xuống mặt đất.

Nhánh cây và người đàn ông trên đó thì bình yên vô sự, tiếp tục cuộc phiêu lưu đó.

Dòng chảy thời gian trôi qua.

Sắc trời lại dần dần tối.

Diện tích con sông dần dần trở nên chật hẹp, hai bên bờ xuất hiện cảnh tượng hoang vu.

Một lúc sau, cái đồng tiền kim sắc kia bay ra ngoài, dừng lại trước mặt người nọ, sau đó bắn ra ánh vàng chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

—— hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Nhưng mà đã qua thời gian một ngày, may mắn chân thực sắp kết thúc rồi.

Màn đêm lại kéo màn xuống lần nữa.

Đồng tiền kim sắc gào thét một tiếng, nó giấu đi tất cả ánh sáng vàng, chui vào thân thể người đàn ông nọ, biến mất không còn gì nữa.

Vào thời khắc cuối cùng, nhánh cây thoát ly dòng nước xiết trong dòng sông, dần dần kề sát vào bên bờ.

Tốc độ của nhánh cây không giảm, hung hăng đâm vào tảng đá bên bờ một cái.

Băng!

Một tiếng vang nặng nề vang lên.

Nhánh cây kẹt ngay giữa hai khối đá, bất động.

Người đàn ông nọ vẫn còn đang hôn mê, vết thương trên người chồng chất, nhìn thôi đã cảm thấy giật mình.

Lúc này mưa rốt cục đã tạnh rồi.

Núi rừng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Cũng không bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt vang lên.

Dưới bóng đêm, một người con gái đi ra từ núi rừng, trực tiếp bước đến bên bờ sông.

"Thời gian cũng vừa lúc, xem ra tất cả đều không thay đổi gì."

Người con gái đó lẩm bẩm một mình như thế.

Nàng giẫm lên nước đi đến bên người đàn ông, nâng hắn dậy, kéo lên bờ, rồi đặt dưới một cây đại thụ.

Nàng ngắm nghía khuôn mặt người đàn ông, trên gương mặt toàn là vẻ hoài niệm.

"Cố Thanh Sơn."

Nàng thấp giọng kêu.

Người đàn ông cúi thấp đầu, nhắm chặt hai mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.

Nàng nhìn vết thương chồng chéo đầy người của hắn, nhịn không được mà thở dài một tiếng.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến những tiếng động rất huyên náo.

Tiếng quát lớn, tiếng cười điên cuồng, giọng cầu xin, kêu thảm —— tất cả các âm thanh dần dần được làn gió thổi đến.

Người con gái nọ lắng nghe mấy giây, sau đó biến sắc.

Nàng thắt một cái túi lên bên hông hắn, lui lại hai bước, hai tay chấp vào nhau rồi niệm tụng "Lấy sức mạnh sinh mệnh của ta, tế!"

Một làn sóng vô hình bỗng sinh ra trên người nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận