Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1920. Không Kiếp


Đánh dấu
Laques thân mặc chiến giáp phỉ thúy, trong tay cầm trường cung, hét lớn: “Hỡi toàn bộ tinh linh, công kích những thứ kia đi, đừng để nó mở ra!”
Quanh người cô ta dâng lên ánh sáng đen cuồn cuộn như nước thủy triều, bắt đầu công kích quan tài trước.
Các tinh linh lập tức ra tay.
Người khổng lồ thấy thế cũng gia nhập hàng ngũ chiến đấu.
Các yêu tinh bắt kịp.
Những sinh linh khác cũng đồng loạt ra tay.
Vô số thuật pháp đánh lên thân cây, đánh cho nó nứt vỡ kịch liệt, hiện ra vật phong ấn ẩn giấu bên trong...
Đó là một chiếc quan tài hoàn toàn được đúc bằng sắt đen, không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm, lúc này đột ngột xuất hiện, lập tức tỏa ra khí tức chết chóc ngợp trời.
Toàn bộ quan tài thép từ trên trời giáng xuống, rơi giữa mọi người, ầm ầm mở ra.
Năm luồng ánh sáng màu trắng, xanh biếc, hồng, vàng xuất hiện trước mặt mọi người, không ngừng xoay tròn.
Tất cả mọi công kích đều không thể đánh trúng chúng nó.
Laques vừa nhìn thấy mấy luồng ánh sáng này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nàng ta thu lại binh khí, lui vào đám đông, bay vút tới trước mặt Reneedol.
"Chúng ta chạy mau!"
Laques cầm lấy tay nàng ta, vội vàng nói.
“Ngươi điên rồi!” Reneedol thấp giọng nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, năm luồng sáng đã tản ra, hình thành một đám mây trên bầu trời.
Ầm!
Một luồng ánh sáng màu xanh trắng rơi xuống, len lỏi qua đám người đang sững sờ, sau đó lần nữa bay trở về tầng mây.
Những nơi nó đi qua, bất luận là tinh linh hay người khổng lồ, thậm chí là yêu tinh dàn trận địa sẵn sàng đón địch, tất cả đều bị hóa thành tro tàn khô khốc.
Sắc mặt Reneedol cũng trở nên trắng bệch.
Hoàn toàn không có sức chống trả.
Đây chỉ mới là bắt đầu!
Laques vội vã cầm lấy tay Reneedol, gấp gáp nói: “Chúng ta phải đi nhanh lên!”
Reneedol giãy giụa: “Mạc còn đang...”
Laques ngắt lời nàng, lạnh lùng nói: “Bây giờ không để ý đến người khác được, vật này căn bản không cách nào đối phó, cũng không một ai có thể ngăn cản bàn tay khổng lồ này, ta và ngươi phải chạy thoát!”
Trên người cô ta dâng lên một lớp sợi tơ màu đen, chúng quấn lấy tay hai người lại với nhau.
Hai người bay ra khỏi hòn đảo, đi về phía hạ du mạch nước ngầm.
Cùng lúc đó, từng luồng ánh sáng hình thành những con rắn con rồng từ trong biển mây chui ra, nhìn xuống hòn đảo.
Trong con ngươi của bọn chúng toát ra sát khí lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn đã sớm phóng thần niệm ra quan sát mọi nơi, đương nhiên cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Tiếng nhắc nhở của Giao diện Chiến Thần cũng theo đó xuất hiện:
[Ngũ Hành Chi Mạt giáng lâm.]
[Đây là tai họa ngũ hành hóa kiếp, cũng là khởi đầu của tận thế nào đó, ngài phải lập tức giải quyết bàn tay khổng lồ bằng ngọc, nếu không nó sẽ không ngừng thôi động “Ngũ Hàn Chi Mạt” tiến hóa, kiếp nạn này sẽ chuyển hóa thành tận thế cấp Vô Sinh, hủy diệt tất cả!]
Cố Thanh Sơn điên cuồng vung nắm đấm, trong nháy mắt, hàng trăm hàng vạn nắm đấm mang theo ngọn lửa che trời lấp đất, toàn bộ đánh lên bàn tay khổng lồ bằng ngọc.
Bất Chu – Vạn Ảnh!
Bàn tay khổng lồ bằng ngọc ra sức lay động giữa không trong, muốn bấm ra quyết thứ hai.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo.
Ngay cả Giao diện Chiến Thần cũng bắt đầu nhắc nhở tức thì, điều này chứng tỏ tình hình đã rất nguy hiểm!
Bàn tay khổng lồ bằng ngọc này chính là mấu chốt!
Thế nhưng nếu đánh ra một quyền kia, mình sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh.
Trong chớp nhoáng, Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Bất Chu – Không Kiếp.
Ba quyền trước nhất định đều phải đánh trúng mục tiêu thì mới có thể phát động quyền này.
Hiện tại, điều kiện đã được thỏa mãn.
Ngọn lửa hắc ám lượn lờ quanh thân hắn biến mất toàn bộ.
Một luồng khí tức làm người ta run sợ từ tay trái Cố Thanh Sơn truyền đến.
Giọng nói đầy rầu rĩ của Sơn Nữ vang lên: “Công tử, Duy Tôn nói vật kia đang giám sát ngài... Ngươài ngàn vạn lần cẩn thận.”
Cố Thanh Sơn làm như không nghe thấy, đột nhiên động tâm niệm.
Bất Chu – Không Kiếp!
Trong nháy mắt, toàn bộ biến mất.
Thiên địa vạn vật biến mất, toàn bộ thế giới hóa thành hư không.
Cố Thanh Sơn không thể cảm giác được bản thân.
Khắp nơi khắp chốn, hết thảy pháp tắc, tất cả tồn tại… bỗng nhiên mất đi, tựa như ảo mộng.
Giữa thiên địa, chỉ có một quyền.
Trước một quyền này, tất cả đều là hư vô.
Ra quyền.
Ta muốn ra quyền.
Cố Thanh Sơn tự nói trong lòng.
Sau đó hắn cảm nhận được gió.
Gió nổi lên.
Tiếng nổ truyền đến.
Dòng khí mạnh mẽ thổi hắn bay ra ngoài.
“Rod!”
Có người kêu lên.
Một cái ôm ấm áp đón lấy hắn.
Xích Hộc ôm hắn, nhìn ra đối diện.
Chỉ thấy năm ngón tay của bàn tay bằng ngọc khổng lồ vừa tạo ra một tư thế kỳ lạ, chỉ suýt một chút nữa là có thể chụm lại cùng một chỗ với nhau.
Thế nhưng giữa bàn tay khổng lồ bằng ngọc có một dấu quyền.
Dấu quyền này đâm sâu vào giữa bàn tay khổng lồ bằng ngọc, kết liễu tất cả mọi nỗ lực của nó.
Rắc rắc rắc rắc!
Bàn tay khổng lồ bằng ngọc phát ra tiếng vang giòn giã, đột nhiên tan vỡ thành từng hạt còn nhỏ hơn cả phấn vụn, sau đó theo gió bay lả tả.
“Nguy hiểm thật, chỉ thiếu chút nữa là nó đã làm ra động tác tay thứ hai rồi, may mà không do dự!”
Cố Thanh Sơn thả lỏng tâm trạng.
Lúc này hắn mới cảm nhận được đau đớn trên người.
“Rod, toàn thân ngươi đang chảy máu.” Xích Hộc hốt hoảng nói, gần như muốn khóc.
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da xíu thôi.”
Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác ngoài an ủi nàng ta.
Hắn thử một cái, phát hiện mình không thể phóng ra thần niệm.
Ngay cả thần niệm cũng cạn kiệt rồi.
Bị dồn đến nước này…
Thật sự không ngờ một quyền này lại tiêu hao nhiều như vậy.
Hắn cười khổ một tiếng, gắng gượng quay đầu, nhìn về phía Đảo Che Chở.
Chỉ thấy cung Quảng Hàn đã biến mất, bốn thần thú, quảng trường, khu rừng, toàn bộ đều đã biến mất.
Đảo Che Chở khôi phục lại như thường.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Âm thanh của Sơn Nữ vang lên bên tai:
“Công tử yên tâm, chúng ta đang đề cao cảnh giác.”
“Không đến thời điểm quan trọng nhất thì cô đừng xuất hiện.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Tuy mất đi tất cả sức mạnh, nhưng trực giác của hắn vẫn còn.
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được bóng ma tử vong giống như một loại áp lực, dần dần ép hắn đến mức không thở nổi.
Một loại tà ác nào đó âm thầm ẩn nấp trong bóng tối, đang kịch liệt khuếch tán.
Trải qua lâu như vậy, cuối cùng kẻ mang đầy ác ý đó cũng chờ được cơ hội tuyệt diệu trước mắt này.
Nó rục rịch ngóc đầu dậy, có thể ra tay bất cứ lúc nào!
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy càng ngày càng không ổn.
Không được, xem ra phải sử dụng tất cả các thanh kiếm.
Hắn đang muốn truyền âm cho Sơn Nữ, bỗng nhiên lại cảm nhận được một trạng thái ngoài ý muốn.
Có một sức sống nào đó đang thức tỉnh mọi tiềm lực trong thân thể, trị liệu vết thương.
Ồ?
Xảy ra chuyện gì?
Cảm giác đau đớn trên người nhanh chóng giảm nhẹ.
Một sức mạnh hồi phục không ngừng lan tràn trong thân thể.
Loại sức mạnh này... dường như đến từ...
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, đối diện đôi mắt của Xích Hộc.
Trong mắt Xích Hộc tràn đầu lo lắng và sốt ruột, miệng đọc liên tục câu chú ngữ mà nàng nhớ nhất.
Khi nàng niệm xong, tình trạng của Cố Thanh Sơn đã tốt lên nhiều.
Thậm chí máu trên người đã ngưng chảy, sức mạnh cũng khôi phục đáng kể.
“Sao cô làm được?”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
Xích Hộc thấy hắn quả nhiên chuyển biến tốt, lúc này mới thoải mái nở nụ cười, nói: “Không có gì, ta và ngươi đều mang trong mình sức mạnh pháp tắc Tử Vong, cho nên ta có thể sử dụng pháp tắc cấu tạo ngôi sao, thay ngươi chia sẻ một ít thương tích, chia tính mạng của mình cho ngươi một ít.”
Hai tay nàng ta bắt đầu run rẩy, gần như đã không còn ôm Cố Thanh Sơn được nữa.
"Ngu ngốc, cô đâu cần như vậy!"
Cố Thanh Sơn đỡ nàng, chậm rãi đứng lên, nhịn không được mở miệng nói.
Trong trực giác, bóng ma biểu thị tử vong dần dần biến mất.
Kẻ đang âm thầm ẩn náu kia không dám đi lên.
Nó đang thận trọng quan sát tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận